Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gia Cát Linh Ẩn

Chương 106: Hương hợp hoan

Tác giả: Cửu Dã Thần Tây
Chọn tập

Liên Mộ Vân trở về hành cung, Yên Nhi lập tức chạy đến, hưng phấn hỏi: “Công chúa điện hạ, lúc hiến tế có chuyện gì xảy ra không?”

“Có.” Liên Mộ Vân ra vẻ bình tĩnh, “Gia Cát tam tiểu thư bị tế thiên.”

“Thật ư?” Yên Nhi nhảy dựng lên, “Rốt cuộc Yên Nhi cũng vì công chúa mà trừ khử mối họa lớn rồi.”

“Bốp!” Yên Nhi đang vui vẻ, trên mặt bỗng nhiên trúng một cái tát thật mạnh, Liên Mộ Vân hạ giọng nói: “Hỗn láo! Đúng là ngươi gây rối? Ngươi quên hết lời nói của bản công chúa rồi sao?”

“Công chúa bớt giận!” Yên Nhi không biết bản thân làm sai chuyện gì, nhưng nhìn thấy Liên Mộ Vân nổi giận liền quỳ xuống đất, “Cũng là do nô tỳ thấy Tam tiểu thư kia không để công chúa vào mắt, biết rõ công chúa thích Thất điện hạ còn không biết tự thấy xấu hổ, trước mặt mọi người còn công khai liếc mắt đưa tình với Thất điện hạ. Nô tỳ chỉ muốn trút giận giúp công chúa.”

“Ngươi nói thật dễ nghe!” Liên Mộ Vân tức giận nói, “Nếu ngươi thật lòng nghĩ cho ta thì sẽ nói với thầy tế là ta bảo ngươi làm như vậy sao? Để hắn làm quan tư tế đứng đầu nước Đông Lan là chủ ý của ta? E rằng hôm qua ngươi ăn hai cái tát của Tam tiểu thư nên ghi hận trong lòng, mới muốn trả thù nàng ấy. Ngươi đi đi, bên cạnh bản công chúa không cần một kẻ như ngươi.”

“Công chúa tha mạng!” Yên Nhi kéo gấu váy của Liên Mộ Vân, “Nô tỳ biết sai rồi, công chúa bỏ qua cho nô tỳ lần này đi, công chúa cho dù muốn đuổi nô tỳ đi, cũng phải để nô tỳ hầu hạ công chúa đến khi về lại nước Đông Lan chứ. Nô tỳ thực sự biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa.”

“Đủ rồi.” Liên Mộ Vân lắc đầu bất đắc dĩ, Yên Nhi là nô tỳ đã hầu hạ nàng từ nhỏ đến lớn, nếu đuổi đi thật, trong lòng nàng cũng có chút không muốn, “Cũng may là Tam tiểu thư không sao, bằng không biểu ca sẽ hận ta cả đời. Nhưng để ngươi phải nhớ kỹ bài học lần này, ta khấu trừ ngân lượng một năm của ngươi.”

“Tạ công chúa khai ân, tạ công chúa khai ân.”

Liên Mộ Vân một mình cân nhắc hồi lâu, quyết định đến tìm Gia Cát Linh Ẩn.

Gia Cát Linh Ẩn lệnh cho nha đầu Tiểu Điệp đi châm trà cho Liên Mộ Vân, nói: “Công chúa điện hạ đến đây có chuyện gì? Nếu là chuyện của thầy tế, công chúa không cần phải nói đâu, ta tin tưởng đó không phải là chủ ý của công chúa.”

Liên Mộ Vân cười ngượng ngùng: “Đa tạ sự thấu hiểu và tin tưởng của Tam tiểu thư, nghe Tam tiểu thư nói thế, trong lòng Mộ Vân cũng nhẹ nhõm ít nhiều.”

“Thật phải khiến công chúa bận lòng rồi, nhưng mà xin công chúa để mắt đến nô tỳ bên cạnh người, nếu lại có lần sau, ta quyết không lưu tình, xin công chúa thứ lỗi.”

Liên Mộ Vân ngẩn ra, không ngờ Gia Cát Linh Ẩn lại rõ ràng chân tướng sự việc đến vậy: “Tam tiểu thư, nếu lại có lần sau, không cần Tam tiểu thư ra tay, Mộ Vân sẽ đích thân ra mặt.”

“Có lời này của công chúa, ta yên tâm rồi.”

Liên Mộ Vân lấy ra một miếng huyết ngọc hảo hạng, đặt xuống trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, ngượng ngùng nói: “Là Mộ Vân dạy bảo vô phương, miếng ngọc này, xem như để nhận lỗi với Tam tiểu thư.”

“Công chúa điện hạ khách khí quá, miếng ngọc này, công chúa điện hạ hãy nhận lại đi.” Gia Cát Linh Ẩn từ chối nói.

“Tam tiểu thư không nhận, vậy là vẫn còn trách Mộ Vân.”

“Vậy thì ta sẽ nhận.” Không còn cách nào, Gia Cát Linh Ẩn vẫn nhận lấy.

“Mộ Vân không quấy rầy Tam tiểu thư nữa, xin cáo từ.”

“Công chúa điện hạ đi thong thả.”

Buổi chiều, các cô nương không tham dự trận đấu, Tiêu U Lam đến tìm Gia Cát Linh Ẩn nói chuyện phiếm, hai người hàn huyên suốt buổi chiều. Dùng xong bữa tối, Tiểu Điệp báo Chu nhị tiểu thư cầu kiến.

“Mời Nhị tiểu thư vào.”

“Biểu tỷ, muội cáo từ trước.” Tiêu U Lam tự biết không tiện ở lại, liền đứng dậy cáo từ, khi ở cửa, nàng chạm mặt với Chu Tuyết Tranh.

Tiểu Điệp châm trà cho Chu Tuyết Tranh xong cũng lui ra ngoài.

Chu Tuyết Tranh không nói gì, Gia Cát Linh Ẩn cũng không lên tiếng, người mở miệng trước có khi sẽ mất đi quyền chủ động, Chu Tuyết Tranh thấy Gia Cát Linh Ẩn điềm tĩnh tự nhiên thưởng trà, cuối cùng cũng không nhịn được: “Tam tiểu thư không muốn biết ta đến đây có chuyện gì ư?”

“Nhị tiểu thư muốn thì nói, không nói thì ta cũng không có hứng thú.”

“Tam tiểu thư và Thiên ca ca vẫn tốt chứ?”

“Vẫn tốt, đa tạ Nhị tiểu thư quan tâm.”

“Ha ha, Tam tiểu thư và Chu Tuyết Tranh quả thật có rất nhiều điểm giống nhau, ví dụ như cùng yêu thương một nam nhân. Tam tiểu thư có hứng thú nghe chút chuyện xưa của Thiên ca ca và Tuyết Tranh không?”

“Xin rửa tai lắng nghe.”

“Từ nhỏ ta và Thiên ca ca đã ở bên nhau, huynh ấy từng nói, huynh ấy nhất định sẽ cưới ta. Còn nhớ trước đây, cho dù ta gây sự nghịch ngợm đến thế nào, huynh ấy cũng không bao giờ giận ta. Ai cũng nói huynh ấy là Vương gia mặt lạnh, nhưng trước mặt ta huynh ấy lúc nào cũng dịu dàng tình cảm, lúc nào cũng cẩn thận che chở cho ta.” Chu Tuyết Tranh vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của Gia Cát Linh Ẩn, “Huynh ấy từng nói ta là người duy nhất cả đời huynh ấy yêu, kết quả thì bây giờ huynh ấy lại bảo bọc che chở cho Tam tiểu thư khắp nơi. Cùng là nữ nhân, Tuyết Tranh không thể không cảnh tỉnh Tam tiểu thư, lời nói của nam nhân, không có mấy câu có thể tin tưởng được.”

“Nhị tiểu thư nói rất có lý, nhưng mà chuyện xưa của tiểu thư kể, hoàn toàn chẳng cảm động.”

Chu Tuyết Tranh cười lạnh: “Tam tiểu thư bướng bỉnh như vậy, xem như ta chưa từng nói gì, Tuyết Tranh cáo từ.”

“Nhị tiểu thư đi thong thả.”

Chu Tuyết Tranh đứng lên, gẩy gẩy lư hương bên cạnh nói: “Mùi hương này dịu nhẹ ngọt lành, là long tiên hương phải không? Hoàng hậu đúng là đối đãi với Tam tiểu thư không giống người thường.”

“Nhận được ân sủng của hoàng hậu nương nương, nếu Nhị tiểu thư thích, có thể chia một ít.”

Chu Tuyết Tranh cười cười, không nói gì, xoay người rời khỏi.

Gia Cát Linh Ẩn ngẩn ngơ nhìn chiếc lư hương, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng, thủ đoạn của Chu Tuyết Tranh tuy rằng cao minh, nhưng mà trò mèo này hoàn toàn không qua được mắt nàng. Lúc gần đi, Chu Tuyết Tranh không đơn giản chỉ là gẩy lư hương, còn búng thêm một ít hương hợp hoan gợi dục vào bên trong.

“Tiểu thư, đây là điểm tâm ngự thiện phòng mới làm xong, tiểu thư nếm chút đi.” Tiểu Diệp bưng một dĩa điểm tâm thơm ngào ngạt, đi đến.

“Tiểu Điệp, ra đây một chút.” Ngoài cửa là một cung nữ lạ mặt, nàng ta đứng bên ngoài gọi Tiểu Điệp.

“Tiểu Lục, chuyện gì vậy?” Tiểu Điệp đặt điểm tâm xuống, đi ra ngoài.

“Ngươi đúng là chẳng hiểu biết gì cả!” Giọng điệu của Tiểu Lục mang theo sự châm biếm, “Tổng quản đại nhân bảo ngươi đi hầu hạ quận chúa Cẩm Phàm, tại sao ngươi không đi? Cứng đầu muốn đến hầu hạ một thứ nữ, ngươi xem đi.” Tiểu Lục lấy ra ít bạc vụn, “Đây là Gia Cát đại tiểu thư thưởng cho ta, đích nữ đúng là đích nữ, ra tay thật hào phóng. Ta đoán, ngươi nhất định chẳng được ban thưởng cái gì đúng không?”

“Hầu hạ chủ tử là bổn phận của chúng ta, cho dù là thứ nữ thì địa vị cũng cao hơn chúng ta. Hơn nữa, ta thấy con người của Tam tiểu thư rất tốt, không giống mấy chủ tử khác cả ngày lạnh lùng nghiêm mặt.”

“Hừ! Số ngươi phải làm nô tỳ cả đời!”

Gia Cát Linh Ẩn nghe rành mạch đối thoại của hai người, hóa ra Tiểu Lục là cung nữ hầu hạ Gia Cát Hồng Nhan, nàng đi đến bên ngoài, gọi: “Tiểu Điệp, mời Tiểu Lục vào đây ngồi đi.”

Tiểu Lục nhanh chóng ngậm miệng, khi nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, cảm thấy khí thế của Gia Cát Linh Ẩn không thua bất cứ chủ tử nào mà nàng từng hầu hạ, trong lòng không khỏi lộp bộp: “Chủ tử gọi Tiểu Lục có gì căn dặn?”

Gia Cát Linh Ẩn rút cây trâm trên đầu xuống, đặt trước mặt Tiểu Lục: “Bản tiểu thư rất cám ơn ngươi đã tận tâm tận lực chiếu cố đại tỷ ta, đây là một chút thù lao, không đáng là bao. Tiểu Lục cô nương có điều chưa biết, ta nghe nói gian phòng mà đại tỷ ở rất không bình thường, trước kia còn có ngươi thắt cổ tự vẫn ở bên trong. Đại tỷ nhát gan lắm, Tiểu Lục cô nương cần phải chiếu cố tỷ ấy nhiều hơn. Gian phòng này của ta thì khác, Chu quý phi lần đầu tiến cung cũng là ở gian phòng này, sau đó mới được thành quý phi.”

“Thực… thực sự có ngươi treo cổ?” Tiểu Lục khiếp đảm hỏi lại.

“Buổi tối Tiểu Lục cô nương có thể nhìn kỹ xem, trên xà ngang trong phòng có người hay không.”

“Chủ… chủ tử, ta xin cáo từ!” Tiểu Lục đứng lên, nắm chặt cây trâm, lập tức chạy đến phòng của Gia Cát Hồng Nhan.

Tiểu Lục chạy một mạch vào phòng, hớt ha hớt hải nói: “Chủ… chủ tử, nô tỳ nghe nói phòng này có người treo cổ chết!”

“Hả!” Gia Cát Hồng Nhan đứng phắt dậy, “Ngươi nói gì? Treo cổ chết á? Thật sao?”

Tiểu Lục gật đầu bốn năm cái, nói chắc nịch: “Là thật! Nghe nói… buổi tối còn có thể nhìn thấy người đó treo lủng lẳng trên xà ngang.”

“Câm miệng! Đừng nói thêm nữa!” Gia Cát Hồng Nhan sợ hãi nhìn xà ngang trong phòng, “Làm sao bây giờ? Hèng chi tối qua ta bỗng nhiên nghe thấy có tiếng động lạ, chắc chắn chính là nó! Ta không muốn ở phòng này nữa, ngươi mau đi, mau đi gọi tổng quản đổi cho ta một phòng khác!”

“Chủ tử, phòng đã sắp xếp xong hết rồi, bây giờ mà đổi có chút khó khăn. Nô tỳ còn nghe nói gian phòng muội muội của người ở phòng thủy rất tốt, Chu quý phi lần đầu tiến cung cũng là ở gian phòng đó.”

“Có rồi!” Gia Cát Hồng Nhan đảo mắt, “Ta sẽ đổi phòng với con nha đầu chết tiệt kia, tốt nhất để cho con ma treo cổ buổi tối câu hồn nó đi mất!”

Nói xong, Gia Cát Hồng Nhan liền đi về phía phòng của Gia Cát Linh Ẩn, làm bộ vô tình đi ngang qua, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, nàng ta kinh ngạc vui sướng hô lên: “Tam muội, hóa ra muội ở chỗ này, làm hại tỷ tìm muốn chết.”

“Tỷ tỷ tìm muội có chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là muốn đến xem muội ở trong cung có quen không.” Gia Cát Hồng Nhan nhìn quanh một phòng, “Phòng muội có hơi nhỏ, lại không thông gió, sao lại sắp xếp một phòng như vậy cho muội chứ?”

“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm.” Gia Cát Linh Ẩn cười nói, “Tuy có nhỏ nhưng ở cũng quen rồi. Phòng của tỷ chắc lớn lắm hả?”

Gia Cát Hồng Nhan gật đầu nói, “Chi bằng để tỷ đổi với muội nhé? Muội muội xương cốt mỏng manh, không thô cứng như tỷ, muội dọn đến phòng tỷ ở đi.”

“Hoàn toàn không được.” Gia Cát Linh Ẩn từ chối nói, “Muội sao có thể đoạt thứ tỷ yêu thích được.”

Gia Cát Hồng Nhan suy nghĩ, chẳng lẽ nó đã biết bí mật của gian phòng này, không được, nhất định phải đuổi nó qua kia! Gia Cát Hồng Nhan cười cười: “Muội nghe tỷ một lần đi, tỷ lớn hơn muội mà, nhường cho muội là chuyện đương nhiên, đừng từ chối nữa, mau dọn qua đó rồi nghỉ ngơi đi.”

“Vậy muội cung kính chi bằng tuân mệnh, đa tạ đại tỷ. Tiểu Điệp, chúng ta đi thôi.”

Tiểu Diệp hoài nghi đi theo sau lưng Gia Cát Linh Ẩn, khó hiểu hỏi, “Chủ tử, nếu phong thủy của phòng người tốt như vậy, tại sao phải đổi chứ?”

“Nhất mệnh nhị vận tam phong thủy, phong thủy không do người định, nhưng vận mệnh lại nằm trong tay chính mình.”

“À.” Tiểu Điệp cái hiểu cái không, gật đầu.

Thuận lợi đuổi được Gia Cát Linh Ẩn đi, Gia Cát Hồng Nhan hưng phấn đi quanh trong phòng vài vòng, hy vọng người kế tiếp bay lên ngọn cây sẽ là chính mình. Vui vẻ qua đi, nàng ta cảm thấy có chút váng vất, nàng ta nghĩ chắc là ban ngày mệt mỏi quá, liền lệnh cho Tiểu Lục hầu hạ tắm rửa xong mau chóng lên giường nghỉ ngơi.

Mơ mơ hồ hồ ngủ một giấc, Gia Cát Hồng Nhan cảm thấy thân thể nóng ran, trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt, nàng ta khó nhịn vặn vẹo thân thể, không tự chủ được mà xé rách xiêm y của chính mình, cả người khô nóng không thôi.

Chọn tập
Bình luận