“Bà ấy à, tố cáo ta là đứa con bất hiếu. Hoàng hậu đưa ta cái này, bảo ta mang về thờ cúng.” Nàng lấy ngọc Quan Âm ra nhét vào tay Sở Lăng Thiên.
“Đây là…” Sở Lăng Thiên cầm ngọc Quan Âm, ” Quan Âm tống tử? Bà ấy mà tốt như vậy sao? Thứ này nhất định không tốt, lát nữa ta sẽ vứt đi.”
“Tùy chàng. Ta thấy chúng ta nên hoãn lại việc sinh con. Bị nhiều người để ý như vậy sẽ có hại đến cả thể chất lẫn tinh thần của nó. Đợi Thái tử, Sở Lăng Hiên, Cửu điện hạ đều sinh con rồi chúng ta hãy suy nghĩ đến, như vậy là tốt nhất.”
“Nương tử nói lúc nào sinh được thì sinh, không sinh cũng được. Vi phu thương nàng sẽ bị đau, nhưng mà có một tiểu tử để lên mặt với bọn họ cũng hay lắm.” Nhắc đến đề tài này, mỹ nhân lại nằm trong ngực, Sở Lăng Thiên bỗng nhiên càm thấy được thân thể có chút khô nóng. Đã nhiều ngày thân thể Gia Cát Linh Ẩn không tiện, y đã nhịn mất mấy ngày. Y tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói, “Nương tử, ta muốn nàng bây giờ. Cũng đã mấy ngày rồi.”
“Đừng làm loạn.” Gia Cát Linh Ẩn đẩy y, “Đi ăn cơm thôi.”
“Vậy để cho ta hôn nàng một cái.” Y nhẹ nhàng dừng ở đôi môi lạnh như băng của nàng, đầu lưỡi giảo hoạt cạy mở hàm răng nàng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng.
Nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mặc dù hai người đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, nhưng mà mỗi lần đối mặt với y tim nàng vẫn đập rất nhanh, giống như lần đầu tiên động tâm với y. Nàng bị sự ôn nhu cuốn lấy mà rơi vào tay giặc, chủ động tới gần y, triền miên hết sức. Cho đến lúc ngoài thư phòng vang lên tiếng bước chân, hai người mới tách nhau ra. Y nhìn thấy nàng thẹn thùng trong lòng lại nổi lên nhu tình, y nói nhỏ bên tai nàng: “Buổi tối phải bồi thường ta thật tốt, ta muốn mấy lần thì phải từng ấy lần.”
Nàng thẹn thùng cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đều tùy chàng, được chưa? Thất điện hạ, đi ăn cơm thôi.” Ngoại trừ mấy ngày thân thể nàng không tiện, y gần như mỗi đêm đều đòi hỏi, mỗi lần nàng đều không chịu nổi. Y dường như luôn không thỏa mãn khiến cho nàng không nhịn được yêu thương y.
Dùng xong bữa trưa, Gia Cát Linh Ẩn đến Ngâm Hương Các, xoa bóp chân cho Nguyệt Lan.
“Tiểu thư, nô tỳ như thế này cũng cảm thấy hạnh phúc rồi, tiểu thư không cần phải ngày ngày vất vả vì nô tỳ, nên chăm sóc nhiều hơn cho Thất điện hạ, sao có chuyện chủ tử đi hầu hạ nô tỳ chứ.” Gia Cát Linh Ẩn vì nàng trả giá, Nguyệt Lan để trong mắt cũng ghi tạc trong lòng. Nàng nhận không nổi ân tình này.
“Nguyệt Lan, không được nói như thế nữa.” Gia Cát Linh Ẩn cũng không ngẩng đầu lên, rất chăm chú điểm vào huyệt vị, “Ta chưa bao giờ coi ngươi là nô tỳ, các ngươi đi theo ta thì chính là bằng hữu của ta. Nguyệt Lan, ngươi ngàn vạn lần không nên nản lòng, tin tưởng ta, ngươi nhất định có thể đứng dậy được.”
“Dạ.” Nước mắt Nguyệt Lan không cầm được mà rơi xuống, “Để không phụ v nỗi khổ tâm của tiểu thư, nô tỷ nhất định sẽ đứng dậy được.”
Mộc Tê cùng Tiểu Điệp nghe xong cũng không kìm được nước mắt. Có thể gặp được một chủ tử tốt như vậy đúng là phúc khí bản thân tu luyện mấy đời.
Gia Cát Linh Ẩn vừa mới xoa bóp xong cho Nguyệt Lan, mới rảnh tay thì Ngâm Hương Các có một vị khách tới.
Nhìn thấy người tới, Gia Cát Linh Ẩn vô cùng vui vẻ, nàng tự mình rót một chén trà, “Cẩm Phàm tỷ tỷ, hôm nay sao lại có thời gian đến đây thế này?”
“Linh nhi, lâu rồi ta cùng muội không đi dạo phố. Son của ta đã dùng hết rồi, đồ trong phủ mua về ta lại không thích, muốn muội đi cùng chọn giúp ta.” Trần Cẩm Phàm mỉm cười nói.
“Được, muội đi cùng tỷ.” Gia Cát Linh Ẩn khoác lấy tay Trần Cẩm Phàm, “Muội tới nói với Thất gia một tiếng đã.”
“Ừ.” Trần Cẩm Phàm gật đầu, cùng nàng đi ra khỏi Ngâm Hương Các, nầng cười, “Thất ca từ nhỏ đã không giống người thường, cả ngày lạnh tanh, mặt thì nghiêm nghị, ta nhìn thấy huynh ấy cũng thấy rất xa cách. Có đôi khi ta còn nghĩ không biết nữ tử nào sẽ chịu được huynh ấy, cũng không biết huynh ấy sẽ thích nữ tử có bộ dáng như thế nào. Cho đến khi muội xuất hiện, ta mới biết được huynh ấy cũng không đáng ghét đến như vậy. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lời này thực không giả chút nào.”
“Vậy anh hùng là Đại ca muội cũng không qua được ải mỹ nhân là tỷ rồi.” Gia Cát Linh Ẩn trêu ghẹo nói.
Gia Cát Linh Ẩn đến thư phòng nói với Sở Lăng Thiên một tiếng, y sai người mang áo bông màu hồng nhạt tới cho nàng, mặc vào cho nàng sau đó mới để cho nàng rời đi.
“Thất ca đúng là tri kỷ, có nương tử nên không quan tâm đến muội muội là ta nữa.” Trần Cẩm Phàm cười hì hì nói.
“Nha đầu này, nếu ta đối với muội như vậy thì nam nhân của muội sẽ tới tìm ta liều mạng mất!”
Trần Cẩm Phạm ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt nổi lên hai đóa mây đỏ, kéo Gia Cát Linh Ẩn: “Linh nhi, chúng ta không để ý tới huynh ấy nữa, đi thôi.”
“Hai người phải cẩn thận, về sớm một chút!” Sở Lăng Thiên lo lắng dặn dò.
“Chỉ đi có một buổi thôi mà Thất ca lại lo lắng đến như vậy sao?” Trần Cẩm Phàm nhỏ giọng nói thầm với Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn bất đắc dĩ cười, đối với sự bám dính của Sở Lăng Thiên với nàng, nàng có chút chịu không nổi.
Nước Lăng Nguyệt có chút không giống nước khác, nữ tử không ra khỏi nhà mà chỉ ở nhà chăm sóc con cái, hiếu thuận cha mẹ chồng. Nữ tử nước Lăng Nguyệt có thể ra ngoài du ngoạn, nghe kịch uống trà, hơn nữa thợ làm ở lương thực Linh Thiên lại là nữ tử đã khiến địa vị của nữ tử càng được đề cao hơn. Đầu đường tụ tập tốp năm tốp ba nữ tử rực rỡ muôn màu qua lại ở các cửa hiệu.
Gia Cát Linh Ẩn giúp Trần Cẩm Phàm mua được một ít son nước, hai người ra khỏi cửaa hiệu liền bị hai người uống say đụng phải.
“Sao lại có người say ở chỗ này?” Trần Cẩm Phàm nhíu nhíu mày, “Linh nhi cẩn thận, đừng để bọn họ đụng vào.”
“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, cũng không để ý.
Hai người tránh ra khỏi hai người kia, muốn rời đi.
Lúc này, bụng Gia Cát Linh Ẩn bỗng nhiên kêu lên, nàng ngượng ngùng che bụng lại.
“Linh nhi đói bụng sao? Ta mời muội tới trà lâu ăn chút gì đó,coi như cảm tạ muội hôm nay đi cùng với ta, được không?”
“Muội đây cung kính không bằng tuân mệnh.”
Đúng lúc bên cạnh có một trà lâu, hai người chọn một chỗ ngồi xuống, gọi mấy món điểm tâm, một ấm trà nóng, lúc này Gia Cát Linh Ẩn cảm thấy thân thể ấm lên nhiều.
“Linh nhi, đại ca muội khi nào thì trở về? Có thể gửi thư không?” Trần Cẩm Phàm nhẹ nhàng cắn một miếng điểm tâm rồi hỏi.
Gia Cát Linh Ẩn cười cười: “Huynh ấy chắc là có gửi thư nhưng mà có thể chưa đến được chỗ tỷ thôi. Huynh ấy mới tới Doanh Xuyên chắn hẳn là có rất nhiều chuyện phải xử lý, nhưng mà muội tính, thứu cũng nên đến rồi.”
“Không biết chàng ấy có tốt không, Doanh Xuyên địa thế nguy hiểm không cầu chàng làm tốt mọi việc, chỉ cần bình an là được rồi.”
“Đại ca cưới được tỷ thật đúng là phúc của huynh ấy. Ở tận Doanh Xuyên lại có một nữ tử ở Ngân Đô tâm tâm niệm niệm nghĩ đến huynh ấy. Huynh ấy nhất định cũng rất nhớ tỷ.”
“Ai biết được? Bên ngoài phồn hoa vô tận, chỉ sợ rằng đã sớm quên mất ta rồi.”
“Trong lòng tỷ đâu nghĩ như vậy! Điểm ấy thì tỷ có thể yên tâm, nhân phẩm của đại ca tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.”
“Chuyện này… Là có ý gì?”
“Chính là yêu thương nữ nhân khác.”
“Chàng ấy dám!”
“Ha ha.” Nhìn thấy bộ dáng Trần Cẩm Phàm trừng mắt lên thật đáng yêu, nàng nhịn không được thoải mái cười to, “Huynh ấy nhất định không dám!”
Hai người lại hàn huyên một hồi, bụng cũng no, Trần Cẩm Phàm nhìn sắc trời bên ngoài, “Không còn sớm nữa, ta đưa muội trở về. Nếu về muộn, Thất ca nhất định sẽ không yên. Tiểu nhị, tính tiền!”
“Không cần đưa muội về, tỷ cũng trở về sớm đi.”
Trần Cẩm Phàm muốn lấy túi tiền ra, sờ sờ trong lòng, trong lòng lại không thấy bóng dáng của túi tiền, nàng cả kinh kêu lên, “Hỏng rồi! Bạc của ta không thấy nữa.”
“Để muội.” Gia Cát Linh Ẩn sờ sờ bên hông, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi, “Bạc của muội cũng không thấy.”
Tiểu nhị đứng ở cửa, cảnh giác mà nhìn các nàng, rất sợ các nàng thừa dịp hắn lơ là liền chạy trốn. Trong mắt hắn lộ ra vẻ mặt hèn mọn, hai nữ tử xinh đẹp như thế, ăn mặc cũng đẹp đẽ quý giá thế mà ngay cả bạc cũng không có.
“Tiểu nhị ca, ngươi xem…” Gia Cát Linh Ẩn ngượng ngùng nói, “Bạc của chúng ta đã bị kẻ trộm lấy đi, ta sai người đưa tới sau được không?”
“Không được!” Tiểu nhị lập tức từ chối, “Cô nương, nếu các ngươi không trả nổi tiền thì cứ việc nói thẳng, ta không tin được các ngươi đi rồi có có thể đem bạc quay lại hay không. Nhưng mà…” Trong mắt hắn lộ ra chút dâm tà, “Nếu các ngươi để cho ta hôn một cái, ta sẽ không tính toán nữa.”
“Ngươi vô sỉ!” Trần Cẩm Phàm tức giận đến mặt đỏ lên, “Chúng ta cũng không phải là không trả tiền, sau này sẽ cho ngươi gấp đôi!”
“Vị cô nương này, không có bạc thì không thể rời khỏi trà lâu, đây là quy tắc ở đây. Ta đã thấy nhiều người ăn mặc giống như tiểu thư, thực ra là ăn uống mà không có tiền trả.”
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại ầm ĩ như vậy?” Một bóng người cao lớn từ phòng bên cạnh đi vào, vẻ mặt không vui hỏi.
“Đại gia, thật xấu hổ vì đã quấy rầy nhã hứng của người. Hai vị cô nương này muốn ăn không, đại gia người tới đúng lúc lắm, phân xử đúng sai xem.” Tiểu nhị khom lưng, cùng với thái độ đối với hai người Gia Cát Linh Ẩn quả thực cách biệt một trời một vực.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn người xuất hiện ở cửa, sắc mặt thay đổi, trong lòng cả kinh, không nghĩ tới lại gặp hắn ta ở chỗ này. Người đứng ở cửa chính là con trai của Tiêu Lương, Tiêu Duẫn, mấy ngày trước vừa thắng trận trở về. Tiêu Duẫn không biết nàng nhưng nàng lại nhớ rõ hắn. Trước đây, lúc Gia Cát Hồng Nhan khi dễ nàng, hắn cũng đóng góp một ít chuyện xấu. Chẳng qua là nhiều năm sau Tiêu Duẫn đã không nhận ra nàng.
Tiêu Duẫn nhìn hai nữ tử trong phòng đều là dung mạo kinh người, đặc biệt là nữ tử mặc quần áo màu hồng nhạt, là người xuất trần nhất hắn từng gặp qua. Người kia tuy rằng không bằng nữ tử mặc áo hồng nhạt nhưng cũng là nử tử nổi bật . Hắn nhếch khóe miệng lên, “Nợ của hai vị cô nương, ghi cho bản tướng, lát nữa bản tướng sẽ trả.” Hắn cười với hai người, “Tại hạ Tiêu Duẫn, không biết hai vị cô nương xưng hô thế nào? Có thể trở thành bằng hữu với nhau không?” Tiêu Duẫn không nhìn thấy tùy tùng vẫn nháy mắt với hắn, vẫn nghĩ rằng đây là hai nữ tử bình thường.
“Tiêu tướng quân, không cần đâu! Chúng ta bị trộm mất bạc cũng không phải là không trả nổi.” Gia Cát Linh Ẩn tháo một cây trâm trên đầu xuống, đặt trên bàn, “Tiểu nhị ca, trâm cài này trả tiền trà nước được không?”
Vẻ mặt tiểu nhị hoài nghi cầm lấy cây trâm, cẩn thận đánh giá một chút, xác nhận là đồ thật thì liên tục gật đầu, thái độ lại vô cùng kiêu căng: “Được rồi, ta chấp nhận cái này, tiện cho các ngươi rồi.”
“Cẩm Phàm tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.” Gia Cát Linh Ẩn bước qua Tiêu Duẫn, rời đi.
“Hai vị cô nương.” Tiêu Duẫn ngăn lại đường đi của các nàng, “Có thể cho tại hạ biết quý danh của hai vị, nhà ở đâu không? Bản tướng thật tình muốn làm bằng hữu với hai người.”
“Bằng hữu như tướng quân, chúng ta không nhận nổi, mời tướng quân tránh ra.” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nói.
“Cô nương, phải biết rằng nếu bản tướng muốn biết thì nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để biết được. Chưa có nữ tử nào dám ngỗ nghịch với bản tướng quân, cô nương thật không biết điều.” Trong mắt Tiêu Duẫn có vài phần tức giận, lấy thân phận của hắn, còn có nữ tử nào dám cự tuyệt hắn chứ.