Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gia Cát Linh Ẩn

Chương 113: Thịnh yến

Tác giả: Cửu Dã Thần Tây
Chọn tập

Theo Tiêu Ôn đến, còn có công chúa Triêu Hoa.

“Cẩm Phàm tỷ tỷ, ta và tỷ một tổ nhé.” Công chúa Triêu Hoa đi đến kéo Trần Cẩm Phàm.

“Được thôi.” Trần Cẩm Phàm mỉm cười đồng ý.

“Đại tiểu thư, chúng ta một tổ đi.” Chu Tuyết Tranh đi đến bên cạnh Gia Cát Hồng Nhan, cười nói.

“Rất sẵn lòng.” Gia Cát Hồng Nhan mỉm cười, khinh thường liếc nhìn Tiêu U Lam một cái, “Không sợ đối thủ như hổ, chỉ sợ đồng đội như chuột. Chu tiểu thư, hợp tác vui vẻ!”

“Biểu muội, chúng ta chung một tổ đi.” Gia Cát Linh Ẩn nhìn Tiêu U Lam, nói.

“Muội à?” Tiêu U Lam chỉ vào chính mình, nàng thế nào cũng không ngờ Gia Cát Linh Ẩn lại chọn mình. Một khúc múa khổng tước trong bữa tiệc của thái tử khiến thanh danh của Gia Cát Linh Ẩn chấn động, có thể cùng hợp tác với nàng, lại giấc mộng của biết bao nhiêu người. Tiêu U Lam nghĩ đến trình độ vũ đạo của mình còn thấp, có vẻ rất không tự tin: “Muội sợ sẽ làm liên lụy biểu tỷ.”

“Cẩm Phàm tỷ tỷ, chúng ta mau đi trộm luyện tập thôi, đừng để người khác nhìn thấy.” Nói xong, công chúa Triêu Hoa kéo Trần Cẩm Phàm ra khỏi viện.

Công chúa Triêu Hoa và Trần Cẩm Phàm vừa ra khỏi viện, liền thấy Bạch Vân Nghị đi từ phía đối diện đến. Nhìn thấy công chúa Triêu Hoa, hai mắt Bạch Vân Nghị nhất thời sáng rỡ, đi đến trước mặt nàng ta, nheo mắt nói: “Công chúa Triêu Hoa xinh đẹp ơi, sao vừa thấy bản vương liền lẩn mất thế?”

“Ngươi tránh ra!” Công chúa Triêu Hoa chán ghét liếc Bạch Vân Nghị, “Sao lại giống hệt như một kẻ theo đuôi thế này, làm sao phải thấy ngươi chứ! Bản công chúa thấy ngươi thì tâm trạng liền không tốt!”

“Bản vương thấy công chúa thì tâm trạng thật sự rất tốt!” Bạch Vân Nghị lại tiến lên vài bước, “Công chúa xinh đẹp ơi, Lục Quốc Đại Điển kết thúc, bản vương liền cầu thân với Lăng hoàng, để hoàng thượng ban nàng cho ta làm phi tử!”

“Phụt!” Công chúa Triêu Hoa phun một ngụm nước bọt về phía Bạch Vân Nghị, “Phụ hoàng sẽ không đồng ý đâu! Ta có chết cũng không gả cho kẻ xấu xí như ngươi!”

Bạch Vân Nghị lau nước bọt dính trên mặt, không chút nào tức giận, ngược lại còn cười nói: “Nước bọt của công chúa thơm quá! Bản vương nhất định phải cưới nàng về nước Tinh Long!”

“Nằm mơ đi!” Công chúa Triêu Hoa phẫn hận không thôi, “Ngươi dám cưới ta hả, bản công chúa sẽ giết ngươi! Cẩm Phàm tỷ tỷ, chúng ta đi thôi!”

“Hừ!” Nhìn theo bóng lưng của công chúa Triêu Hoa, trong mắt Bạch Vân Nghị chợt lạnh, hắn hừ một tiếng, “Kẻ xấu xí? Nha đầu chết tiệt kia, ngươi hãy chờ đó cho ta.”

Trong viện, Tiêu U Lam cúi đầu, ấp úng nói: “Biểu tỷ, muội… muội…”

“Đừng lãng phí thời gian nữa, đi theo ta!” Gia Cát Linh Ẩn quả quyết nói.

Nhìn theo bóng lưng của Gia Cát Linh Ẩn và Tiêu U Lam, Chu Tuyết Tranh nhếch mép cười, chậm rãi nói: “Đại tiểu thư, xem ra người thắng nhất định là chúng ta rồi. Có thể đánh bại được ả nha đầu thối đó, đúng là hả lòng hả dạ.”

“Mong được như lời Nhị tiểu thư nói.”

Hạng mục thi đấu vào buổi chiều là cưỡi ngựa bắn cung, người đại diện nước Lăng Nguyệt lên đài là Sở Lăng Hàn, Sở Lăng Hiên, cùng với một vị công tử. Thứ tự xếp lần lượt của trận đấu cưỡi ngựa bắn cung là nước Đại Mạc, Đông Lan, Lăng Nguyệt, Ngạo Nguyệt, Tinh Long và Nam Chiếu.

Ban đên, Kinh Phong từ ngoại thành trở về, báo với Gia Cát Linh Ẩn đã mời thầy thuốc đi xem bệnh cho Diêu đại nương. Chẳng qua chỉ là cảm nhiễm phong hàn, uống thuốc, nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ khỏe lại. Tiểu Điệp nghe xong vui vẻ không thôi, lại tạ ơn Gia Cát Linh Ẩn không ngừng.

Đêm đó, Gia Cát Linh Ẩn mời Kinh Phong và Phá Trận đến trợ giúp, cùng Tiêu U Lam luyện tập suốt một đêm. Thấy Gia Cát Linh Ẩn bận rộn không quan tâm đến mình, Sở Lăng Thiên đành phải u oán quay trở về lều của cấm quân.

Trận thi đấu múa đôi được an bài vào buổi sáng, diễn ra ở điện Thanh Lương, tuy rằng thời gian gấp gáp, nhưng các quốc gia đều tiến hành chuẩn bị khẩn cấp, hơn nữa các nữ tử tham gia đại điển đều tài nghệ xuất chúng, lần lượt trình diễn một màn nhảy múa long trọng. Nhưng những người tham gia đại điển lần này vốn dĩ kiến thức uyên bác, màn vũ đạo này tuy rằng xuất sắc, nhưng vẫn chưa đủ đẹp khiến người khác phải kinh ngạc. Cuối cùng, chỉ còn lại ba tổ, một tổ là đội múa trứ danh của nước Đại Mạc, một tổ là Chu Tuyết Tranh và Gia Cát Hồng Nhan, tổ còn lại chính là Gia Cát Linh Ẩn và Tiêu U Lam.

“Xin mời Nhị tiểu thư và Gia Cát đại tiểu thư.”

Chu Tuyết Tranh và Gia Cát Hồng Nhan trên mặt tràn đầy vẻ tự tin, trong tay hai người đều cầm một thanh đoản kiếm.

“Hóa ra là múa kiếm, thú vị lắm.”

Cách thức hai người lên vũ đài cũng rất có sáng tạo, lập tức khiến mọi người tràn trề hứng thú. Chu Tuyết Tranh và Gia Cát Hồng Nhan cơ thể đều nhẹ như chim yến, thân hình mềm mại, bản lĩnh nhảy múa cũng đạt đến độ thượng thừa. Theo tiết tấu chậm rãi, hai người vung kiếm bắt đầu múa, đoản kiếm chạm nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng leng keng, phối hợp với kỹ thuật nhảy múa uyển chuyển lại càng tăng thêm sức mạnh. Theo tiết tấu âm nhạc dần dần nhanh hơn, thao tác múa đoản kiếm trong tay hai người ở trong không trung linh hoạt thay đổi lần lượt từ công sang thủ, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, động tác rực rỡ nhiều sắc thái làm người khác không kịp nhìn. Ánh sáng lóe ra từ thanh kiếm như bầu trời đầy sao tản mát, thế kiếm đi như sấm dội, thu kiếm như tia chớp, trong điện kiếm hoa tung bay, như pháo hoa ngũ sắc nở rộ. Màn cao trào qua đi, hai người đồng thời chuyển động theo âm nhạc từ từ chậm lại, cuối cùng chấm dứt điệu múa.

“Hay! Xem một hồi, điệu múa này đúng là khiến người ta khó quên!” Bạch Vân Phàm nói.

“Kỹ thuật nhảy của Chu tiểu thư và Gia Cát đại tiểu thư hơn người, Mộ Vân thật mặc cảm.” Liên Mộ Vân ra vẻ xấu hổ, nói.

“Hai nữ tử mà có thể múa kiếm ra khí thế như vầy, đúng là bất phàm.” Khương Diệp cũng tán thưởng tận đáy lòng.

Anh em Hà Tần, Hà Sướng Uyển giống như vẫn còn đắm chìm trong dư vị, không nói gì.

“Điệu múa của Gia Cát đại tiểu thư, Nhị tiểu thư đạt được chín mươi lăm điểm!”

Đạt được số điểm cao như vậy, trên mặt Chu Tuyết Tranh và Gia Cát Hồng Nhan đều lộ vẻ thắng lợi.

Tiêu U Lam nhỏ giọng nói với Gia Cát Linh Ẩn: “Biểu tỷ, muội căng thẳng quá, hai tỷ ấy biểu diễn tuyệt thật.”

“Không cần lo lắng.” Gia Cát Linh Ẩn xoa dịu.

“Hừ! Vậy thì tính là gì?” Thẩm Vân Bác ra vẻ khinh thường, “Xem điệu múa của nước Đại Mạc xong rồi bình luận cũng chưa muộn!”

“Vậy thì mau mau cho chúng ta diện kiến kỹ thuật múa của nữ tử nước Đại Mạc đi.” Có người gấp gáp nói.

Tổ múa của nước Đại Mạc vừa lên vũ đài, y phục liền làm cho người khác lóa mắt, hai nữ tử này mặc xiêm y màu vàng, chiếc áo nhỏ mơ hồ che khuất bộ ngực, phần eo thon thả trơn láng lộ ra bên ngoài, bên dưới mặc chiếc quần dài ôm sát. Điều càng khiến cho người khác kinh ngạc chính là trên tay hai người đều có một con rắn. Hai người thả rắn trong tay ra, rắn nọ cũng nghe lời, chỉ nằm bên chân các nàng, ngóc đầu lên, không nhúc nhích.

“Đinh! Đinh!” Nhịp trống vui tai vang lên, kèm theo tiết tấu của nhịp trống, hai nữ tử như chú rắn vặn lắc vòng eo linh động, vô cùng hấp dẫn, con rắn bên chân cũng theo nhịp trống mà uốn éo thân mình. Nhịp trống nhanh hơn, biên độ uốn lượn thân thể hai người càng lúc càng lớn, khi thì cả người mềm dẽo không xương, thướt tha muôn vẻ, cơ thể như cuộn sóng theo gió mà đong đưa, nhấp nhô lên xuống; khi thì sinh động mạnh mẽ, nhanh như rắn độc vồ mồi. Tiết tấu nhịp trống ngày càng dồn dập, nhịp múa của cả hai cũng biến hóa nhanh hơn, động tác chồng chéo phức tạp, bước chân giao nhau biến ảo khôn lường, cộng thêm sự phối hợp của hai chú rắn, làm cho người ta hoa cả mắt. Biểu hiện của hai nàng trong sự cao quý lại không mất vẻ nhiệt tình, trong sự rụt rè lẩn khuất nũng nịu, tràn đầy thú vị. Hai mắt của các nàng như tràn ngập ma lực, có thể hớp hồn người khác, thần bí mà mê người. Đột nhiên, hai nàng phủ phục trên đất, cơ thể như nước chảy, biến ảo tự nhiên, giống như làn gió nhẹ e ấp quyến rũ, như ngọn lửa bùng cháy diễm lệ đầy mê hoặc, hai chú rắn đan vào giữa, phân biệt không rõ đâu là người đâu là rắn, khiến người xem nhiệt huyết sôi trào. Nhịp trống thay đổi thành tiếng sáo du dương, thân mình người và rắn hơi lay động theo tiếng sáo, cuối cùng từ từ dừng lại.

“Ha ha ha! Tuyệt!” Thẩm Vân Bác không nhịn được lại bắt đầu khoe khoang, “Các vị, điệu múa của nước Đại Mạc ta thế nào?’

“Hoàn toàn xứng đáng đứng đầu ở lục địa Đông Lăng!” Bạch Vân Phàm thốt lên.

“Nữ tử nước Đại Mạc đa tài đa nghệ, nữ tử nước Đông Lan tự thấy mặc cảm!” Liên Thương Hải ca tụng không chút nào che giấu.

“Bội phục, bội phục, phi thường tuyệt vời, hơn hẳn điệu múa lúc nãy nhiều.” Khương Diệp nói.

“Nếu có may mắn, tiểu vương thật muốn cưới nữ tử nước Đại Mạc làm phi.” Hà Tần cười nói.

“Nước Đại Mạc được chín mươi tám điểm!”

“Chúc mừng bệ hạ nước Đại Mạc!”

“Đa tạ, đa tạ!” Thẩm Vân Bác lộ vẻ đắc ý, “Sở lão nhân, thế nào? Nữ tử nước Lăng Nguyệt rốt cuộc cũng kém hơn nữ tử nước Đại Mạc rồi. Nếu ngươi thích, ta sẽ tặng hai nữ tử vừa rồi cho ngươi, thấy sao?”

“Bệ hạ nước Đại Mạc, xin chú ý đến lời nói.” Hoàng hậu không vui nói, “Nữ tử nước Lăng Nguyệt đều là tiểu thư khuê các, thứ họ học đều là làm sao để phò tá trượng phu, không giống như nữ tử nước Đại Mạc, chỉ học kỹ thuật mê hoặc cám dỗ nam nhân.”

“Ha ha ha!” Thẩm Vân Bác không đồng tình, cười to, “Hoàng hậu nương nương nhiều lời vô ích, có bản lĩnh vượt qua nước Đại Mạc rồi hẳn nói, nếu không, nhiều lời sẽ chỉ làm người khác cảm thấy nước Lăng Nguyệt thua không ngóc đầu dậy nổi, đánh mất khí phách của nước lớn. Sở lão nhân, ta khuyên ngươi hay là trực tiếp bỏ quyền thi đấu đi? Thua thì càng khó xem!”

“Lăng hoàng bệ hạ, tiểu vương cảm thấy lời nói của bệ hạ nước Đại Mạc rất có đạo lý. Điệu múa của nữ tử nước Đại Mạc, tiểu vương cho rằng đã không thể vượt qua, so nữa cũng là thua thôi, làm gì phải lãng phí thời gian của mọi người.” Bạch Vân Phàm tiếp lời.

“Lời nói của điện hạ có phần không xem nước Lăng Nguyệt ra gì, còn chưa tỷ thí làm sao biết được thắng thua? Nữ tử nước Lăng Nguyệt dù có thua cũng phải thua có tôn nghiêm!” Trong lòng Sở Kim Triêu thực sự cũng không cam, nhưng cũng không nói ra, để lại cho chính mình một đường lui, vẻ mặt ông mong chờ nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Tam nha đầu, phải xem ngươi rồi.”

Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, cúi người hành lễ, nói: “Xin các vị chờ cho một chút, ta cần phải chuẩn bị chốc lát.” Nói xong, kéo Tiêu U Lam đi ra ngoài.

Sở Lăng Thiên vẻ mặt tươi cười nhìn theo Gia Cát Linh Ẩn, không biết lần này nàng lại có trò gì mới, sáng sớm Kinh Phong đã tìm hắn đến điện Thanh Lương đặt một ít đồ, giờ phút này hắn vô cùng mong chờ.

Kinh Phong và Phá Trận đã sớm chờ đợi ở bên ngoài.

“Đã chuẩn bị xong hết chưa?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

“Dạ!” Kinh Phong gật đầu, “Tiểu thư, yên tâm đi, tất cả đã chuẩn bị xong, cam đoan không có sơ hở.”

Gia Cát Linh Ẩn chỉ lên nóc điện, nói: “Được! Trước tiên đưa ta và Tiêu U Lam lên đó!”

Kinh Phong và Phá Trận ôm hai người họ bay lên nóc điện, sau khi sắp xếp cho hai người xong, lại bay xuống.

Trong chính điện, thấy hai người chậm chạp chưa xuất hiện, tất cả mọi người có hơi bực bội.

“Này, Sở lão nhân, hai nha đầu thối đó sẽ không lâm trận đào thoát chứ? Chẳng lẽ mặc cảm trước nữ tử nước Đại Mạc, mà thẹn quá nên không dám nhận thua, nên dứt khoát chạy trốn?” Thẩm Vân Bác lại làm ồn.

“An tâm chớ loạn!” Sở Kim Triêu vẻ mặt bình tĩnh, “Tam nha đầu tuyệt đối không phải là kẻ đào tẩu.”

“Vậy người đâu? Hừ! Cố làm ra vẻ thần bí!” Thẩm Vân Bác khinh thường hừ một tiếng.

Thẩm Vân Bác vừa dứt lời, trong điện liền vang lên tiếng đàn tranh và chuông nhạc, nhưng vẫn chưa thấy bóng người đâu.

“Nhìn phía trước kìa!” Không biết là ai hô lên, mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy hai nữ tử xinh đẹp vận y phục ngũ sắc rực rỡ từ trên trời giáng xuống, tay áo dài bảy thước cùng dải lụa màu ở trong không trung nhẹ nhàng lay động, như tiên nữ hạ phàm.

Chọn tập
Bình luận