Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 612: Ba năm qua, quả thật mặc cảnh thâm chưa từng điều tra quý noãn

Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu
Chọn tập

Mặc Cảnh Thâm đi thẳng qua chỗ Tiểu Bát. Cô nàng đứng yên trước cửa không dám nhúc nhích, sợ mình nhất thời không cầm chắc sẽ vô tình làm văng đồ uống lên người boss Mặc.

Cô nàng cứ tưởng boss Mặc định sẽ không nhìn mình mà đi qua luôn, ai ngờ người đàn ông cao ngất trước mắt bỗng dừng lại trước mặt cô.

Tim Tiểu Bát bỗng dưng vọt lên, sau đó cô nghĩ tới chuyện vừa nãy trong phòng Quý Noãn, lập tức ngượng ngùng cười ha ha: “Mặc tổng…”

Mặc Cảnh Thâm nhìn Tiểu Bát: “Bắc Kinh đã sớm vào Thu rồi, đêm thu gió lạnh, đừng để cô ấy hóng gió, ban đêm thường xuyên đo nhiệt độ cho cô ấy, tránh cho cô ấy phát sốt trở lại.”

“Vâng vâng, được, tôi biết rồi!” Để làm dịu cơn xấu hổ trong phòng vừa nãy, lúc này Tiểu Bát gật đầu rất mạnh: “Mặc tổng yên tâm! Tôi nhất định sẽ chăm sóc cho chị Đại của chúng tôi thật tốt!”

Vốn tưởng Mặc Cảnh Thâm dặn dò xong sẽ đi, nhưng anh chỉ đút một tay vào túi, yên lặng một lát mới hỏi: “Làm thế nào mà cô ấy vượt qua thời điểm khó khăn nhất trong ba năm sống ở Luân Đôn? Không có ai giúp đỡ cô ấy sao?”

Ba năm qua, quả thật Mặc Cảnh Thâm chưa từng điều tra Quý Noãn.

Anh sắp xếp để một người bản thân yên tâm đưa cô đi, cho cô đầy đủ không gian trưởng thành. Dù biết để cô trưởng thành thì tất nhiên sẽ trải qua rất nhiều trắc trở, cũng không thể dễ dàng đạt được thành tựu, nhưng anh quả thật chưa từng đi điều tra.

Thật ra, với anh mà nói, đó chỉ là vấn đề của một câu hỏi mà thôi.

Anh sợ mình sẽ không đành lòng khi thấy cô sống khổ sở qua ngày, nên thà rằng không hỏi gì cả.

Anh biết, cuộc sống của cô không tốt đẹp như vẻ bề ngoài, tất nhiên cũng chịu đựng rất nhiều.

Trong nhận thức của anh, những điều này đều đủ để rèn cho Quý Noãn lớp vỏ bọc kiên cường và cứng rắn hơn, là con đường cô cần phải đi qua.

Tiểu Bát hơi sửng sốt, thật ra có mấy lời cô nàng không biết có nên nói hay không, suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Thật ra cũng không có gì, khoảng thời gian trước khi chị Đại sang Anh mới là khoảng thời gian khó khăn nhất. Lúc đau khổ nhất mà chị ấy còn vượt qua được, vậy thì còn có gì không thể vượt qua?”

Mặc Cảnh Thâm nhìn Tiểu Bát một lúc.

Tiểu Bát hơi sợ mà nhìn ra chỗ khác, không có can đảm đối mặt với Tổng Giám đốc Mặc.

Dù sao trong câu nói vừa rồi của cô nàng, thật ra ít nhiều vẫn có chút ý tứ oán trách anh.

Nhưng cô là người ngoài cuộc, cũng không có tư cách gì để nhiều lời. Thật ra cô cũng hoài nghi vừa rồi có phải mình nói hơi nhiều rồi không.

Qua hồi lâu sau, Tiểu Bát mới nhỏ giọng: “Năm đầu tiên chị Đại vừa mới sang Anh, nhờ có Mr. Vincent giúp đỡ nên mọi thứ đều rất tốt. Nhưng đến năm thứ hai, sau khi Mr. Vincent bỗng buông tay mặc kệ thì chị ấy đã gặp phải sự ghen ghét và đả kích của một vài công ty. Cứ như thế hơn nửa năm, chị Đại nghèo đến nỗi ngay cả năm mươi bảng Anh cũng phải tính toán chi li. Tất cả vốn lưu động trong công ty đều ở tình trạng bị chững lại, không thể lấy ra, cũng không thể sử dụng, tóm lại là rất khó khăn.”

Nói đến đây, Tiểu Bát lại cười: “Có điều, chị Đại cũng rất lợi hại, thời điểm khó khăn như thế mà chị ấy không hề bỏ cuộc. Khi đó, Mr. Vinse bay đến Luân Đôn, muốn giúp chị ấy nhưng bị chị ấy từ chối. Vì vậy cho tới giờ, việc mà Mr. Vinse làm cho chị ấy chỉ là giới thiệu vài đối tác làm ăn ở nước ngoài, giúp chị ấy xúc tiến quan hệ với vài người trong giới kinh doanh, ở giữa làm cầu nối mà thôi, còn những chuyện khác đều do chính chị ấy tự vượt qua. Làm việc không kể ngày đêm, thậm chí còn bán luôn căn nhà mới mua khi vừa đến Luân Đôn, sống trong một căn hộ nhỏ không tốt hơn tầng hầm là bao, mỗi ngày ăn mì tôm hoặc bánh mì nướng giá rẻ.”

“Nhưng cuộc sống mà, dù sao cũng phải trải qua vài đả kích thì mới khiến người ta thấy rõ bước tiếp theo nên đi thế nào. Thật ra, thời điểm khó khăn nhất cũng không tính là quá lâu, càng không phải chị Đại hoàn toàn không có bạn. Chị ấy có rất nhiều mối quan hệ không tồi ở Luân Đôn. Dù không nhận sự giúp đỡ của người khác, nhưng vẫn có người thích chị ấy, âm thầm giúp sức cho công ty của chị ấy, cho đến khi công ty bỗng nhiên ký kết thành công một dự án, lấy được mấy chục triệu tiền đầu tư, lúc đó công ty mới bắt đầu dần đi vào quỹ đạo chính thức, đạt được thành tích trong sự nghiệp, cuộc sống cũng trở nên tốt đẹp hơn. Đúng là từng có những lúc gian khổ, nhưng như chị Đại nói vậy, những gian khổ đó so với những lợi ích đạt được sau này đều không đáng nhắc tới, không cần phải thường xuyên treo trên miệng. Thế nên có rất nhiều chuyện chị ấy không bao giờ nhắc lại, tôi cũng sắp quên mất, chỉ nhớ chị Đại đã rất mạnh mẽ. Thật đấy, dù chị ấy không phải một người phụ nữ quá đặc biệt, nhưng ít nhất chị ấy là người phụ nữ khiến tôi bội phục.”

“Nếu như Mặc tổng thật sự muốn biết thời điểm khó khăn nhất của chị Đại, thì trong mắt tôi, có lẽ không phải thời điểm thiếu tiền, mà là thời điểm vừa mới sang Anh. Lúc ấy chị Đại thật sự như sống trong ma trận, mỗi ngày thức dậy sẽ thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ, hoặc nghe thấy bất cứ tiếng động gì ngoài cửa là sẽ bất chợt chạy ra mở cửa. Tôi biết chị ấy đã ký xong đơn ly hôn rồi mới xuất ngoại, chắc chắn là đã buông bỏ, không thể là đang chờ đợi ai. Có lẽ ngay cả chính chị ấy cũng không biết mình đang làm gì, chỉ là thường xuyên ngẩn người nhìn ra cánh cửa trống không… Tình trạng đó duy trì khoảng hơn ba tháng, cho đến khi công việc của công ty nhiều lên, càng ngày càng bận rộn thì chị ấy mới xem như thoát khỏi…”

“Cho nên, bây giờ dù chị Đại lựa chọn thế nào, tôi nghĩ tôi cũng sẽ thông cảm cho chị ấy, thậm chí là tôn trọng chị ấy. Bởi vì có vài thứ không phải chị ấy không kiên trì vượt qua, không phải không ra sức thực hiện, càng không phải quyết tâm muốn phủ nhận và từ chối điều gì đó. Nhưng ba năm như thế là quá đủ rồi, ngay cả tôi cũng đã quen với tính tình hiện giờ của chị ấy. Dù bây giờ chị ấy thỉnh thoảng sẽ vô cùng gay gắt, nhưng tôi vẫn cho rằng chị ấy đúng. Tôi chính là mù quáng lại vô lý khi ủng hộ chị Đại của tôi như thế đấy. Mặc tổng, anh hiểu ý tôi không…”

***

Tận đến khi bóng dáng của Mặc Cảnh Thâm biến mất, Tiểu Bát mới thoát khỏi những lời dõng dạc vừa rồi của mình. Cô nàng đứng trước cửa run rẩy hồi lâu mới nhớ ra, có phải vừa rồi mình nói nhiều quá không.

Rõ ràng chị Đại ghét nhất việc cô và người khác nói về chuyện của chị ấy…

Tiểu Bát lập tức ngẩng mặt lên, đến gõ cửa phòng của Quý Noãn.

Thời tiết ở Bắc Kinh rất lạnh, dù sao cũng đã cuối tháng Chín rồi.

Hơn bảy giờ sáng, sau khi thức dậy, Quý Noãn tắm rửa sửa soạn. Lúc cô ra khỏi phòng đã là tám giờ hơn.

Lúc đi ra, Quý Noãn mặc một cái áo khoác dài màu xám đậm, không dày lắm, nhưng nó phù hợp với thời tiết vừa vào thu lúc này. Dấu vết trên cổ không biến mất nhanh vậy, lúc sáng đi tắm cô vẫn có thể thấy rõ vài vết mờ mờ khiến người ta vừa nhìn đã biết đó là vết gì. Thế là cô đành phải quàng khăn choàng cổ. Lúc đóng cửa, một tay cô kéo vali, một tay cầm kính râm, hoàn toàn là trang phục chuẩn bị ra sân bay.

Tiểu Bát cũng đã dậy từ lâu. Sau khi dậy, cô nàng bỗng nhận được điện thoại của quầy lễ tân, sau đó xuống lầu bê hai phần đồ ăn sáng lên.

Thấy Quý Noãn đi ra, Tiểu Bát vội vàng đưa đồ ăn sáng cho cô: “Chị Đại, sớm vậy đã ra sân bay rồi à? Nửa tiếng nữa xuất phát cũng được mà. Đây là bữa sáng mà Tổng Giám đốc Mặc cử người mang tới đấy. Có cháo đậu đỏ hạt bobo, có mì hoành thánh, còn có bánh mì nướng và sữa bò, đều là những món chị thích ăn.”

Chọn tập
Bình luận