Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 691: Cô ấy có sự kiên cường mà người ngoài không nhìn thấy được

Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu
Chọn tập

“Chuyện gì vậy?” Vừa thấy bóng lưng các bác sĩ y tá cuống cuồng chạy đi ở bên trong, Phong Lăng chợt hỏi.

Tần Tư Đình thong thả bình tĩnh trả lời: “Cô tưởng người nằm trong phòng hồi sức cấp cứu chỉ được ngủ thôi sao? Bất cứ lúc nào tim cũng có thể ngừng đập hoặc ở trong trạng thái cận kề cái chết. Giai đoạn nguy kịch không dễ để vượt qua. Tình huống cấp cứu đột ngột như thế này sẽ liên tục lặp lại trong mấy ngày tới, mọi người quen dần đi.”

Phong Lăng nghe vậy thì không để lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng lại nôn nóng nhìn vào bên trong.

Sau đó cô nhìn sang Mặc Cảnh Thâm, thấy dường như anh vẫn nhìn chăm chăm về phía phòng hồi sức cấp cứu.

Nửa tiếng sau, các bác sĩ y tá vừa vội vã chạy vào ra ngoài, nhìn dáng vẻ như thở phào nhẹ nhõm. Đây cũng có nghĩa là Quý Noãn đã lại gắng gượng vượt qua được một cửa ải hiểm nghèo.

“Đàn ông thường nghĩ phụ nữ rất yếu đuối. Nhưng thật ra về bản năng sinh tồn thì ai cũng như nhau. Thậm chí, nhiều khi ý chí của phụ nữ còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông.” Phong Lăng nói: “Điều này tôi đã nhận ra rất rõ ràng trong một năm đến Luân Đôn cùng Quý Noãn. Cô ấy có sự kiên cường mà người ngoài không nhận thấy, vì vậy, nhất định cô ấy sẽ chống chọi được.”

Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm thoáng lướt qua phía bên ngoài cửa sổ cạnh phòng hồi sức cấp cứu, đôi mắt lãnh đạm nặng nề quay lại nhìn Phong Lăng, hiểu ngay ý cô.

***

Quý Noãn chống chọi trong tình trạng tính mạng nghìn cân treo sợi tóc ba ngày. Đến đêm ngày thứ ba, Bác sĩ Wendell bước ra từ phòng hồi sức cấp cứu, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm tròn ba ngày ba đêm ngồi lỳ ở bệnh viện, không ngủ, không nghỉ ngơi, thậm chí cả quần áo còn chưa thay.

Ông đã nhiều lần tiếp xúc với Mặc Cảnh Thâm, cũng đã quen biết anh rất nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ông Mặc thê thảm suy sụp đến mức không thèm để ý đến bất cứ điều gì, chỉ kiên quyết ngồi đây chờ một người phụ nữ hồi tỉnh như hiện tại.

Bác sĩ Wendell nói: “Trước mắt, rất nhiều dấu hiệu sinh tồn* của cô Quý đã dần dần hồi phục, tuy vẫn phải tiếp tục theo dõi mấy ngày nữa nhưng xem như cô ấy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Chỉ cần cô ấy có thể tiếp tục duy trì tình trạng khả quan này trong vài ngày nữa thì có thể chắc chắn bảo toàn được tính mạng.”

(*) Dấu hiệu sinh tồn là một nhóm gồm 4 – 6 dấu hiệu cho thấy trạng thái sống của cơ thể. Thông thường dấu hiệu sinh tồn gồm có nhịp thở, huyết áp, nhiệt độ, mạch.

Cuối cùng cũng nghe được những lời này từ Bác sĩ Wendell, nét mặt lạnh lẽo nặng nề của Mặc Cảnh Thâm trong suốt ba ngày đã bắt đầu có dấu hiệu thả lỏng.

Tần Tư Đình gật đầu đáp lại Bác sĩ Wendell: “Ông vất vả rồi, cuối cùng cũng nghe được tin tốt.”

Bác sĩ Wendell cũng cười: “Là do sức sống của cô Quý rất mạnh mẽ, lần nào nhịp tim ngừng lại cận kề với cái chết cũng đều cứu lại được. Mỗi lần cấp cứu xong tôi đều có thể cảm nhận được bản thân cô ấy muốn hồi tỉnh. Vào thời điểm như thế này, ý chí con người vẫn là quan trọng nhất.”

Tần Tư Đình gật đầu.

Lúc này Bác sĩ Wendell mới quay về phía Mặc Cảnh Thâm: “Ông Mặc, ông cũng nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân đi. Nếu cứ tiếp tục chịu đựng như thế này, e rằng cô Quý còn chưa tỉnh lại thì ông đã không trụ được nữa rồi.”

Mặc Cảnh Thâm không trả lời, chỉ nhìn Bác sĩ Wendell nói: “Cảm ơn ông.” Gần một ngày một đêm không nói gì, giọng Mặc Cảnh Thâm đã khản đặc.

“Nghe thấy chưa? Quý Noãn vẫn còn kiên cường như vậy đấy. Còn cậu, có lẽ đây là lần suy sụp hiếm hoi trong cuộc đời. Ba bốn ngày không cạo râu, không thay quần áo, nếu để Quý Noãn nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì e là cô ấy lại muốn quay lại cửa tử mất.” Tần Tư Đình vừa nói vừa bước thẳng đến, vươn tay ra định kéo Mặc Cảnh Thâm đứng dậy.

Có lẽ là vì ngồi ở đây ba ngày không nhúc nhích, bọn họ mua đồ ăn mà anh cũng không ăn, nên khi bị Tần Tư Đình kéo dậy thì thân hình cao ngất của Mặc Cảnh Thâm thoáng lảo đảo.

Tần Tư Đình vội đỡ lấy anh, nhíu mày: “Nhịn ba ngày rồi, còn chịu được sao?”

Không chờ Mặc Cảnh Thâm trả lời, Bác sĩ Wendell hiểu ý Tần Tư Đình, lập tức ra lệnh cho hai y tá mở cửa một phòng bệnh ở gần đó, để Tần Tư Đình dìu Mặc Cảnh Thâm vào nghỉ tạm.

Khó khăn lắm mới nghe được tin tốt về Quý Noãn, cho nên Mặc Cảnh Thâm không còn lạnh lùng suy sụp khiến người ta không dám đến gần nữa. Chỉ duy nhất Tần Tư Đình dám cưỡng chế túm Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, cuối cùng cũng đưa được anh vào phòng bệnh gần đó. Sau đó Tần Tư Đình thông báo cho A K mang quần áo sạch và vài đồ dùng vào.

Mặc Cảnh Thâm không ăn uống gì trong suốt ba ngày, Tần Tư Đình tự truyền một chai glucose cho Mặc Cảnh Thâm rồi đẩy anh vào phòng tắm trong phòng bệnh, quẳng bộ quần áo sạch vào trong.

Đến khi Mặc Cảnh Thâm tắm gội, cạo râu, thay quần áo đi ra ngoài thì Tần Tư Đình mới có vẻ miễn cưỡng nhẹ nhõm đi một chút.

“Chậc, sao tôi lại quên mất. Lẽ ra trước khi bắt cậu đi tắm, tôi phải chụp và lưu lại dáng vẻ đặc sắc này của cậu cho Quý Noãn xem sau khi tỉnh lại mới đúng. Tôi phải cho cô ấy biết đường đường là Mặc Cảnh Thâm mà cũng có ngày khiến người ta không nỡ nhìn mặt.”

Tần Tư Đình nói xong lại tiếp tục: “Ba ngày liên tiếp không ngủ không nghỉ, là người thì sẽ không chịu nổi. Cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi trước đi, chỉ cần chợp mắt hai tiếng là cũng đủ rồi.”

Mặc Cảnh Thâm liếc Tần Tư Đình, lạnh lùng lên tiếng: “Vừa rồi cậu pha gì vào trong chai glucose cho tôi?” 

Tần Tư Đình cười: “Thuốc tác dụng nhanh như vậy sao? Tôi cố tình xin Bác sĩ Wendell một loại thuốc an thần mới ra gần đây, hòa vào đường glucose. Về lý thuyết thì phải mất một lúc nữa cậu mới thấy buồn ngủ. Nhưng mấy ngày hôm nay cậu không ăn không uống, có lẽ khả năng chống đỡ cũng bị giảm sút, nên thuốc có tác dụng nhanh hơn bình thường một chút. Không có chuyện gì hết, cậu đi ngủ đi.”

Nghe thấy Tần Tư Đình thế mà lại lừa anh cho thêm thuốc an thần vào đường glucose, Mặc Cảnh Thẩm khẽ thở dài, day trán.

Làm bạn nhiều năm, Tần Tư Đình hiểu anh rất rõ, biết anh bề ngoài thì lạnh lùng lãnh đạm nhưng bên trong thì đau đến xé lòng.

Cuối cùng Mặc Cảnh Thâm cũng không thể kháng cự lại thuốc an thần mà Bác sĩ Wendell kê cho.

Thấy Mặc Cảnh Thâm cuối cùng cũng có thể chợp mắt một lát, Tần Tư Đình mới đứng dậy đi ra ngoài.

***

Mặc Cảnh Thâm ngủ được nguyên một đêm. Thuốc an thần trong đường glucose không nhiều, nhưng có thể khiến anh có thêm thời gian ngủ nhiều hơn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Cảnh Thâm vừa mở mắt ra đã đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh. Dù không nhìn thấy có gì bất thường, nhưng anh vẫn nhạy bén phát hiện ra dáng vẻ người đứng ngoài có gì đó khác lạ.

“Xảy ra chuyện gì?” Gương mặt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm đã không còn tuyệt vọng như mấy ngày trước, nhưng khí chất buốt lạnh vẫn như thế, khiến người ta không dám tiếp xúc.

Người của căn cứ XI vừa nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm thì nét mặt đều nặng nề. Một người lên tiếng: “Đêm qua, mấy tên thuộc hạ của A Đồ Thái lẻn vào bệnh viện, bắt cóc bác sĩ, y tá ở tầng khác, cải trang thành bác sĩ, y tá trà trộn vào đưa bà Mặc đi. Khu cách ly quá xa, chúng tôi không thể đến gần được, khi phát giác ra thì đã không thấy bà Mặc đâu nữa. Bác sĩ Tần đã tự mình mang theo người truy đuổi nhưng giờ vẫn chưa có tin tức.” “Chắc chắn mục đích của bọn chúng là bắt cóc bà Mặc, lấy tính mạng của bà Mặc để đổi lấy A Đồ Thái đang bị giam trong tay chúng ta…”

Chọn tập
Bình luận