Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 295: Con đường sống

Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu
Chọn tập

Cô lập tức bước qua cửa. Người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngồi trên ghế vẫn không hề cử động, nghe tiếng cô bước vội đến thì mở mắt ra.

Cặp mắt đen sâu thẳm dừng lại trên mặt cô.

Quý Noãn thừa lúc lính gác bên ngoài không bị Dali hối thúc nên không đến giám sát cô ngay, vội vàng chạy đến cạnh Mặc Cảnh Thâm. Cô đưa khay thức ăn cho anh, khẽ giọng nói: “Chắc Phong Lăng và Nam Hành sẽ đến đây nhanh thôi. Chỗ này sắp tên bay đạn lạc rồi. Những tên kia bị tiếng máy bay trực thăng quấy rầy, giờ cũng không tự lo được cho bản thân. Anh cần phải có sức, nhân lúc giờ không có ai nhìn thấy, anh mau uống chút nước đi.” 

Hai ngày liền không hé răng nói câu nào, tiếng Quý Noãn hơi khàn, nhưng cũng đủ để anh nghe rõ.

Mặc Cảnh Thâm cụp mắt xuống, liếc nhìn chỗ vải trắng vẫn quấn trên tay Quý Noãn.

Bây giờ không phải là lúc hỏi vì sao cô lại đến Campuchia, vì sao cô lại bị bắt đến đây. Nhưng khi anh vừa nhìn thấy ngón tay của cô còn tấy đỏ hơn cả ngày hôm qua thì giữa cặp lông mày như có hơi lạnh xẹt qua.

Mà cũng ngay lúc đó, ánh mắt Mặc Cảnh Thâm lạnh lẽo, anh nói khẽ: “Có người đến.”

Quý Noãn đang chuẩn bị đút nước cho anh liền khựng lại, từng bước lùi về phía sau, hai tay cầm bát tiếp tục khúm núm đứng một bên cầu xin anh ăn cơm.

Dali nghe nói Quý Noãn làm theo lời hắn, sáng sớm đã đưa cơm đến cho Mặc Cảnh Tham thì lập tức tranh thủ thời gian đi qua xem. Hắn nhìn từ cửa đã thấy Quý Noãn vẫn đang run rẩy, rồi lại liếc sang Mặc Cảnh Thâm.

Mặc Cảnh Thâm ngồi một chỗ, mặt không lộ cảm xúc.

Anh không mảy may đụng đến nước và thức ăn trong bát.

Hôm nay không có thời gian theo dõi ả đàn bà này, Dali ra lệnh vài câu cho lính gác bên ngoài rồi quay về chỗ A Cát Bố.

Nhưng lúc này ánh mắt của mấy tên bên ngoài đã nhìn vào bên trong, Quý Noãn vẫn bình tĩnh ngước mắt lên nhìn Mặc Cảnh Thâm.

Tiếng máy bay trực thăng càng lúc càng gần, mấy lần đêm qua cũng không gần đến như vậy. Tiếng người trong doanh trại hò hét loạn xạ, mấy tên bên ngoài kia thấy Quý Noãn vẫn đứng trong phòng không lên tiếng, cũng không có hành động gì, còn Mặc Cảnh Thâm vẫn lạnh mặt không nhúc nhích. Sau khi nhìn một lát, bọn chúng lại cầm súng lên muốn ra xem tình hình thế nào, chỉ chừa lại hai tên đứng gác. Nhưng hai tên này cũng nhìn vào bên trong một lúc lâu mà không thấy có kết quả gì thì cũng không chú ý đến tình hình bên trong nữa.

Quý Noãn nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Thâm, cho đến khi thấy anh lặng lẽ gật đầu một cái thì mới bất ngờ đẩy cửa đi ra, hốt hoảng ú ớ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa chỉ vào chiếc trực thăng đang gầm rú trên bầu trời, như thể cô bị dọa sợ mà bỏ chạy.

Hai tên canh gác bên ngoài nhìn thấy cô liều mạng chạy ra, trong tình thế này, bất kỳ người nào không liên quan với nhóm người của bọn họ đều là kẻ tình nghi. Vì vậy hai tên kia thấy cô chạy đi thì dứt khoát giương súng nhắm về hướng của cô, định thẳng tay bắn chết cô để trừ hậu họa.

Khi hai tên này đang dồn hết sự chú ý vào Quý Noãn thì lại không để ý đến người đàn ông từ trong căn nhà gỗ bước đến sau lưng chúng, lại càng không chú ý đến hai chiếc bát đá trong tay anh. Chỉ trong nháy mắt, anh đập thẳng hai cái bát đá vào vị trí hiểm trên gáy bọn chúng, đến khi bọn chúng hoàn hồn nhịn đau định chĩa súng ra đằng sau thì đã bị trễ một nhịp. Cơn đau phía sau gáy làm đầu bọn chúng đau đến chết lặng, khiến phản xạ của bọn chúng chậm chạp đi rất nhiều. Chỉ trong nháy mắt bọn chúng bị đối phương giơ tay giật hai khẩu súng. Anh gập tay lại, dùng vị trí khuỷu tay cứng nhất thúc mạnh vào bụng và đuôi mắt của chúng. Hai gã không kịp phản xạ, ngã lăn xuống đất.

Hai gã nằm dưới đất, muốn la hét nhưng vẫn không thành tiếng, không thể hét lên kêu cứu viện, lại càng không nghĩ cái người đã bốn năm ngày không ăn không uống mà vẫn còn sức lực như vậy! 

Quý Noãn không chạy đi quá xa. Nếu cô chạy xa quá bị người khác phát hiện thì lại thành ra bứt dây động rừng.

Quan sát thấy tình hình của Mặc Cảnh Thâm bên này, cô quay người chạy lại. Cũng may hôm nay cô cố ý lấy hai chiếc bát được mài từ đá đến đây. Ở đây chỉ toàn bát được mài bằng gỗ cây xù xì hoặc là bát bằng đá. Lúc trước có Dali giám sát nên cô vẫn chỉ mang bát gỗ vô hại đến cho anh. Hôm nay thừa dịp Dali không đi theo, bà cụ lại không chú ý nên cô mới lén cầm bát đá đến đây, không ngờ lại hữu dụng.

Cô vừa chạy lại thì đã thấy Mặc Cảnh Thâm chĩa súng vào đầu hai tên kia. Chiếc áo sơ mi đen trên người anh hơi nhăn, tóc tai hơi bù xù, nhiều ngày không chải chuốt để ý đến vẻ bề ngoài, chiếc cằm lún phún râu thoáng ẩn thoáng hiện, nhưng ánh mắt của anh vẫn sắc như dao, lạnh băng đen láy.

Quý Noãn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Mặc Cảnh Thâm cầm súng, nhưng trong hoàn cảnh đầy rẫy những tên tội phạm nguy hiểm này, ai có súng mới có thể tự bảo vệ mình.

Cô khựng lại, chợt dùng sức nhấc hai hòn đá to bằng bàn tay lao đến đập mạnh vào đầu hai tên kia. Cô nhìn thấy bọn chúng ngất đi thì mới thở dài một hơi, rồi lại ngước mắt lên, thì thấy Mặc Cảnh Thâm đang ngước mắt, lặng lẽ chăm chú nhìn cô.

“Cũng… chỉ là bị ngất thôi…” Quý Noãn không xác định lên tiếng.

Cô chưa bao giờ giết người… nhưng lực của hai tảng đá này cũng không hề nhỏ… huống hồ còn đập lên đầu. 

Đoán chắc là dù bọn chúng không chết thì cũng bị tàn phế.

Mặc Cảnh Thâm thu ánh mắt lại, nhìn hai tên này đã thật sự bất động thì mới đứng dậy.

Nhưng từ lúc đi ra khỏi căn nhà gỗ, anh cũng chỉ gom đủ sức lực để chống đỡ được một lúc. Dù sao cũng đã bốn năm ngày không ăn chút gì, anh mới đứng lên đã hơi loạng choạng. Quý Noãn nhanh tay nhanh mắt vội vàng bước đến bắt lấy cánh tay đỡ anh đi.

Anh từ từ đứng lên, kiểm tra đạn còn thừa trong hai khẩu súng rồi nhét vào trong ống tay áo của Quý Noãn. Chiếc váy trắng của Quý Noãn không có túi, chỉ có ống tay rộng mới có thể tạm ngụy trang được.

“Anh có ổn không?” Quý Noãn không để ý bất cứ điều gì khác ngoài việc quan sát sắc mặt tái nhợt của anh. Cho dù anh đã không ăn uống mấy ngày liên tiếp, nhưng cánh tay cô đang đỡ anh vẫn cảm nhận được sức mạnh tích tụ trên cơ thể anh. 

Mặc Cảnh Thâm không trả lời, chỉ nhìn cô thật sâu. Nghe thấy tiếng gầm rú trên bầu trời ngày càng gần thì anh hỏi cô: “Sao em lại đến đây?”

Bao nhiêu sợ hãi và tủi thân kìm nén trong lòng, vì một câu hỏi của anh mà như muốn vỡ òa. Quý Noãn nén nước mắt, ai oán nhìn anh đau đáu: “Anh nói em chờ anh trở lại, anh nói sẽ đến đón em về Hải Thành. Nhưng cuối cùng anh không đến. Anh không đến, thì em chỉ còn cách đi tìm anh.”

Cô nói nhẹ nhàng như thể cái đất Campuchia là nơi nói đến là có thể đến ngay được.

“Quý Noãn.” Anh thoáng nghiêm nghị nhìn cô. Bây giờ anh không có thời gian để căn vặn vì sao cô lại chạy đến Campuchia, cũng không có thời gian hỏi vì sao cô lại bị bắt đến đây. Anh trầm giọng nói: “Bắt đầu từ bây giờ em phải bám sát anh, chờ đến khi bọn Nam Hành đến thì em phải lập tức đi theo bọn họ rời khỏi đây. Em nhất định phải nghe lời anh, không được tùy tiện, biết chưa?”

Quý Noãn rất muốn nói nếu cô đi theo bọn họ thì anh phải làm sao? Chẳng lẽ anh lại muốn ở lại đọ sức với bọn tội phạm nguy hiểm này sao?

Lời nói đã gần như bật ra mà cô vẫn phải gật đầu. Cô quan sát sắc mặt anh rồi chợt thốt lên một câu: “Được, vì đứa con trong bụng em, em sẽ tự bảo vệ mình cho thật tốt!”

Chọn tập
Bình luận