Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 740: Ngoại truyện nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (3)

Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu
Chọn tập

Phong Lăng nghe vậy, tiện tay tách một đôi đũa dùng một lần chất lượng bình thường ra, con ngươi chuyển qua nhìn về phía đó: “Tao có bị giết chết hay không đều là chuyện của sau này, nhưng nếu mày còn nói thêm một câu nào nữa thôi thì tao không ngại tiễn mày về Tây Thiên luôn bây giờ đâu.”

Thằng nhóc máu chảy đầy đầu: “…”

M* nó, thằng nhãi Phong Lăng này mới đến cô nhi viện hơn một năm, cho tới nay cũng chưa từng tiếp xúc với người khác, cho nên hôm nay là lần đầu tiên mọi người biết được năng lực thật sự của nó, không ngờ nó lại lợi hại đến như vậy!

***

Ban đêm.

Nơi này là cô nhi viện lớn nhất Los Angeles, số lượng trẻ được nhận nuôi cũng rất nhiều. Người của căn cứ XI đến cô nhi viện vào buổi trưa, mà những đứa trẻ trong danh sách lại không hề ít, bọn họ cần phải ở lại đây một đêm, ngày mai tiếp tục sàng lọc.

Ban đêm, Phong Lăng đúng giờ chìm vào giấc ngủ, vì dẫu sao không ngủ cũng không có chuyện gì khác để làm. Nhưng nhóc lại chợt nghe thấy tiếng bước chân giống như có người đang đi lại ngoài cửa sổ, tiếng động loạt xoạt loạt xoạt, vừa nghe cũng biết đối phương đang lén lút làm gì đó, khẳng định đó không phải là chuyện đàng hoàng.

Nhưng mà đây là một cô nhi viện, chẳng lẽ còn có thể có ăn trộm chui vào sao?

Phong Lăng mở mắt ra, ngồi dậy khỏi cái giường cứng nhắc. Liếc nhìn bóng người chợt lóe qua ngoài cửa sổ, nhóc đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Kết quả, khi đi tới một khu nhà dùng để tiếp đón cha mẹ nuôi cùng khách khứa của cô nhi viện, nhóc lại nhìn thấy mấy thằng nhóc đã gặp trong phòng ăn lúc tối, xa xa cũng có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của bọn họ.

“Rốt cuộc cái thằng họ Phong kia từ đâu tới vậy? Ra tay độc ác, đến giờ đầu tao vẫn còn đau đây này.”

Ngay tại lúc không biết bọn họ còn mắng chửi điều gì, bỗng nhiên có người nhạy bén nhận ra có động tĩnh, lập tức đưa mắt nhìn về phía Phong Lăng đang chậm rãi bước ra từ trong đêm đen. Giây phút họ vừa thấy nhóc, sắc mặt liền thay đổi.

“Mày tới đây làm gì?”

Phong Lăng không trả lời, tiếng động mà nhóc vừa mới nghe thấy chắc chắn phát ra từ phía bên này, nhưng hiển nhiên người kia đã ấp nấp vào chỗ tối rồi. Nhóc chỉ im lặng, mặt không cảm xúc nhìn quanh bốn phía trong bụi cây rậm rạp.

“Bọn tao đã cảnh cáo mày rồi, chờ sau khi bọn tao được chọn vào căn cứ XI, mày chỉ có thể ngoan ngoãn chịu chết mà thôi. Sao hả? Biết mình không có tên trong danh sách chọn lựa lần này, cho nên nửa đêm nửa hôm mày mới chạy đi tìm Lệ lão đại cầu xin một vị trí trong danh sách sao? Nói cho mày biết, tránh xa Lệ lão đại ra! Nếu không không biết mày sẽ chết như thế nào đâu!”

Thấy Phong Lăng giống như không nghe những lời mà bọn họ nói, ánh mắt nhóc bình thản không biết là đang nhìn chỗ nào, không hề để ý đến bọn họ, thằng nhóc lúc trước bị Phong Lăng bẻ trật khớp cổ tay, còn phải băng bó một vòng băng gạc lên trán bỗng tức giận nói: “M* nó, thật phách lối, tao không tin xung quanh đây có người của căn cứ XI mà nó có bản lĩnh đánh bọn mình! Mau lôi nó ra đầm nước ở phía sau, hôm nay phải để nó hiểu rõ đây không phải là nơi mà loại người như nó có thể tiếp tục ngông cuồng được!”

Tối hôm nay, nhóm người tụ tập ở chỗ này còn nhiều hơn gấp đôi lúc ở phòng ăn, cộng lại có khoảng mười

mấy người.

Trong nháy mắt, đám người kia liền cho rằng lần này Phong Lăng gặp xui xẻo rồi.

Nhưng mà ngay tại lúc mười mấy người này xông về phía Phong Lăng, nhóc chỉ nhấc chân đã đạp người chạy tới nhanh nhất xuống đất, còn tóm lấy cần cổ của người thứ hai, trở tay lại làm ra một chiêu tóm tuyệt đẹp, ấn người đó xuống dưới chân mình, rồi giơ chân lên hung hăng giẫm lên lưng một cước. Đầu gối nhóc cong lại, đạp người nọ, đồng thời chuyển ánh mắt trong trẻo lạnh lùng về phía mấy người còn do dự rề rà không dám hành động ở chỗ kia.

“Muốn chết thì lên đây.”

Người đầu tiên bị đạp xuống đất, vào lúc này tim gan phèo phổi đều đang đau buốt hết cả lên, không dám tin mà ngước mắt nhìn lên, muốn mắng chửi nhưng không thể mắng thành tiếng được. Cậu ta có cảm giác chỉ cần vừa mở miệng thôi sẽ có một dòng máu từ bên trong ào ào tuôn ra.

Ngay vào lúc người thứ ba ở sau lưng Phong Lăng đang không cam tâm, do dự định nhào lên, Phong Lăng thờ ơ nhìn lướt về phía sau, người nọ thấy nhóc đã phát hiện ra mình, lập tức thẹn quá hóa giận mà đánh về trước. Nhưng trong khoảnh khắc cậu ta xông tới, Phong Lăng không hề hoảng hốt mà thong thả nghiêng mình tránh đi, vốn cũng không cần nhóc ra tay thì tên phế vật trước mắt đã nhào lên người của tên vừa mới bị nhóc đạp đang nằm trên mặt đất, cả hai lảo đảo đồng loạt ngã xuống. Đầu của một tên trong đó còn trực tiếp đập vào một tảng đá, ngay tức khắc đã gia nhập vào đội ngũ vỡ đầu chảy máu…

Nhìn thấy vẻ mặt không hề thay đổi của Phong Lăng, tựa như dù cho cả mười mấy người bọn họ đều đồng loạt xông lên cũng đều sẽ bị giẫm đạp xuống dưới chân bất kỳ lúc nào, mà những người khác phần lớn đều đã chứng kiến tình cảnh trong nhà ăn rồi cho nên càng không dám tiến lên nữa. Sau khi do dự một hồi lâu, cuối cùng bọn họ đành phải lui về phía sau vài bước.

“Thằng nào mắt không mù thì nên nhìn ra được tính cách của tao không được tốt lắm, không có chuyện gì thì đừng gây sự với tao. Nếu không tao cũng không ngại phế luôn tụi mày ngay bây giờ đâu. Có điều, hiện tại bọn bây đã bị thương thành ra như vậy, e rằng cũng không còn đủ tư cách để được căn cứ XI tuyển chọn nữa rồi.” Phong Lăng lạnh lùng khép mở đôi môi nhạt màu của mình, lời lẽ vô cảm, lại càng không có chút nhiệt độ nào.

Sau khi ném ra một câu như vậy, nhóc lại giống như không có việc gì mà đi thẳng về hướng sân sau của viện, hoàn toàn không thèm để ý đến mười mấy thằng nhóc đang sững sờ tại chỗ kia, chỉ tập trung hết sự chú ý vào người đang ẩn nấp trong bóng tối.

Ngay khi Phong Lăng vừa rời đi, cách đó không xa trong một phòng khách ở lầu hai có hai thành viên căn cứ XI đang trao đổi ý kiến: “Thân thủ thằng nhóc này không tệ, tư chất cũng tốt hơn đám phế vật kia nhiều.”

Một người khác dựa vào khung cửa sổ, nhìn lướt qua Phong Lăng đang tiến về phía trước truy lùng bóng người, ý tứ sâu xa nói: “Có kẻ xông vào định ra tay với Lệ lão đại, mà hình như thằng nhóc này phát hiện có người lạ, không bỏ chạy mà ngược lại còn có can đảm một mình đuổi theo. Hiện tại chúng ta đang ở bên ngoài căn cứ cho nên bọn người không sợ chết nhân cơ hội này gây chuyện cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì. Mà từ trước đến nay, tính cảnh giác của lão đại cực kỳ cao, cho nên anh ấy hoàn toàn không cần chúng ta ra tay. Chúng ta cứ yên lặng đợi xem tiến triển tiếp theo là được.”

Ngay tại lúc người nọ vừa dứt lời, hai người đưa mắt nhìn lướt qua, quả nhiên nhìn thấy Phong Lăng đã rảo bước đuổi theo phía sau bóng người đang âm thầm đi đến phòng xông hơi.

Chậc, buổi tối Lệ lão đại của bọn họ không có chuyện gì làm thường thích vào phòng xông hơi ngâm nước nóng. Mặc dù phòng xông hơi trong cô nhi viện rất sơ sài nhưng anh vẫn không bỏ qua, lúc này đang tắm rửa trong đó.

Giờ nếu cả hai người này đều chui vào đó, không biết bên trong sẽ thành ra cái dạng gì nữa. 

***

Vì sao không thấy người nào nhỉ?

Phong Lăng đuổi theo một mạch tới đây, nhìn thấy trước mắt chính là phòng xông hơi thô sơ được bố trí bên trong cô nhi viện, kết cấu bốn phía xung quanh đều được làm bằng gỗ, bên trong tựa hồ còn có ánh đèn. Theo lẽ thường thì người kia hẳn là không thể nào chui vào trong này được, dù sao với góc độ của cửa và cửa sổ thế này thì không thể vào được, ấy vậy thoáng chốc đã không còn thấy tăm hơi người kia đâu nữa.

Nhóc chuyển mắt nhìn về phía cây đại thụ cao che trời bên cạnh phòng xông hơi rồi nhanh chóng leo lên đó, tiếp đó lại nhanh chân bước lên nóc nhà. Bất chợt nhìn thấy người kia đã từ nóc nhà chạy trốn tới một mái hiên cách đó không xa, lập tức nhóc lạnh mặt, rồi nhanh chóng đuổi theo. Kết quả cũng không biết nóc nhà này là do vừa rồi bị người nọ giẫm hỏng hay là do đã lâu năm chưa được sửa lại, nhóc mới vừa quay người thì thình lình nghe được tiếng rạn nứt của tấm ván gỗ trên nóc phòng!

“Rắc!” một tiếng, trong nháy mắt, cả người Phong Lăng liền rơi xuống dưới qua ba tấm ván gỗ bị gãy. Tay của nhóc đang định nắm lấy mép bên cạnh, nhưng tấm ván nơi đó cũng bị gãy theo.

Còn chưa tới nửa giây, cả người Phong Lăng đột nhiên mất đi trọng lực mà rơi xuống phía dưới. Nhóc rơi vào trong thùng nước nóng, sau đó ngoi đầu lên khỏi nước. Trong làn hơi nước mờ ảo, nhóc bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen láy lạnh lùng.

Chọn tập
Bình luận