Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 498: Mặc cảnh thâm rất ít khi mang theo tiền mặt…

Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu
Chọn tập

Vừa nghe cô nói như vậy, Nghiêm Cách lại nở nụ cười: “Đúng vậy, tôi đến đây từ hai giờ chiều, nhưng họ nói chị Noãn đi họp rồi, không biết bao giờ mới quay lại. Dù sao thì buổi chiều tôi cũng không bận việc nên vẫn ngồi chờ ở phòng nghỉ dưới tòa nhà công ty. Không ngờ tôi chờ mòn chờ mỏi rồi cũng đợi được chị.”

Chàng trai trẻ này hóm hỉnh hay cười, lại xuất thân từ bộ đội đặc công, tính cách chính trực nên đã làm dịu đi cảm giác bài xích, rút ngắn khoảng cách với người lạ trong lòng Quý Noãn.

“Bát mì này cũng mới được mang lên thôi, cậu ăn đi.” Quý Noãn chuyển bát mì trước mặt cô sang chỗ Nghiêm Cách.

Nghiêm Cách nhìn về phía cô: “Chẳng phải đây là mì của chị sao? Chị Noãn, chị không ăn hả?”

“Tôi cũng chưa đói, nếu đói thì sẽ gọi một bát nữa, cậu cứ ăn trước đi.” Quý Noãn lại cầm đôi đũa dùng một lần đặt vào tay cậu ta.

Đầu tiên Nghiêm Cách thoáng ngượng ngùng, nhưng quả thật cậu ta rất đói bụng, ngần ngừ một lúc rồi lại nhìn Quý Noãn.

Quý Noãn nháy mắt với cậu ta, cười nói: “Tôi đang giảm cân, cậu ăn mau đi.”

Nghiêm Cách nghe nói cô muốn giảm cân thì mới nở nụ cười: “Phụ nữ các chị dáng ai cũng thon gầy đẹp thế rồi mà ngày nào cũng nói muốn giảm cân. Tôi đói bụng quá, vậy tôi ăn nhé, chị cũng gọi một bát ăn đi, đừng để bị đói!”

Quý Noãn gật đầu.

Nghiêm Cách tuốt đũa ra rồi cúi đầu cắm cúi ăn một miếng, sau đó xuýt xoa giơ ngón cái lên khen: “Mùi vị không tệ! Rất ngon!”

Quý Noãn cười, nhìn thấy Nghiêm Cách ăn ngon lành hết mấy miếng thịt trong bát thì lúc này mới như sực nhớ đến chuyện gì đó, ngước mắt lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện.

Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng không để lộ chút cảm xúc, chỉ lãnh đạm nhìn Nghiêm Cách ăn vài miếng đã ngót nửa bát mì rồi lạnh nhạt lên tiếng: “Ăn chậm thôi kẻo nghẹn.”

Nghiêm Cách bỗng dưng sặc, thiếu chút nữa thì bị nghẹn, đặt đũa xuống ngước mắt lên nhìn về người đàn ông không thể đẹp trai hơn đang ngồi đối diện, thoáng sửng sốt rồi mới đảo mắt nhìn Quý Noãn: “Người này ngồi đây từ lúc nào?”

Quý Noãn: “…”

Từ sau khi bước vào quán, Nghiêm Cách vẫn luôn tìm kiếm Quý Noãn nên không nhìn đến những người khác. Sau khi ngồi xuống thì mắt cậu ta cũng không quan sát xung quanh, nên lúc đầu cũng không hề nhận ra có người ngồi đối diện.

Mặc Cảnh Thâm bị xem như người vô hình một lúc lâu nhìn thấy anh chàng kia vừa nói vừa ngồi lại gần chỗ Quý Noãn hơn thì đôi mắt tỏa ra tia lạnh.

“Chị Noãn, anh ta là ai vậy? Hai người quen nhau sao?” Thấy ánh mắt của đối phương không chút thiện chí, sắc mặt của Nghiêm Cách lập tức cũng lạnh đi, rồi lại ghé sát vào Quý Noãn hạ giọng hỏi.

“Khụ.” Quý Noãn tiện tay với mấy tờ giấy ăn trên bàn đưa cho Nghiêm Cách, vừa đưa vừa nói: “Người đi đường ngồi ghép bàn thôi. Cậu ăn đi, không cần phải để ý đến người khác.”

Nghiêm Cách lại liếc nhìn xung quanh quán, quả thật tất cả các bàn trong quán đều đã kín người, cho nên lý do người lạ ngồi ghép bàn cũng có thể làm cho người ta tin được.

Cậu ta “À” một tiếng rồi nhìn trang phục của người đàn ông ngồi đối diện. Áo sơ mi đen, quần âu, nhìn qua không có vẻ gì là rẻ tiền, hơn nữa khẩu khí nghe qua cũng không hề giống người bình thường.

Ngay lập tức, Nghiêm Cách dường như có cảm giác ngưỡng mộ với quán mì bò này. Món ăn của quán này ngon đến mức độ nào mà được hai nhân vật lớn thế này bước vào ăn?

Ăn xong một bát mì vào bụng, Nghiêm Cách cầm giấy ăn lau miệng rồi gọi phục vụ bàn: “Bồi bàn, cho thêm hai bát.”

“Hai bát?” Quý Noãn sửng sốt.

“Tôi ăn thêm một bát, chị cũng phải ăn một bát chứ.” Nghiêm Cách quay sang cười toe để lộ hàm răng trắng sáng: “Mấy bát mì này tôi mời chị! Chị cứ ăn thoải mái đi!”

Quý Noãn cong khóe miệng: “Cảm ơn, tôi không đói, cậu ăn no là được rồi.”

Thấy dường như cô thật sự không muốn ăn, Nghiêm Cách suy nghĩ một chút, có mang ra hai bát nữa thì ăn cũng không hết, nên cuối cùng chỉ gọi một bát.

Thật ra Quý Noãn hoàn toàn hiểu được, với một chàng trai cao lớn khỏe mạnh, lại còn xuất thân từ bộ đội đặc công, thì một hai bát mì bò quả thật chẳng thấm thía vào đâu. Hơn nữa nhìn Nghiêm Cách cũng không mập, dáng người cao gầy rắn rỏi có thể xem là cực phẩm so với bạn cùng trang lứa. Cô ngồi bên cạnh chờ cậu ta ăn mì, không lên tiếng quấy rầy.

Quý Noãn liên tục vừa cười vừa nói chuyện với cậu ta, thỉnh thoảng còn chu đáo đưa giấy ăn cho cậu ta. Tất cả hành động của cô đều không thoát khỏi tầm mắt của Mặc Cảnh Thâm.

Quý Noãn tranh thủ nhìn bát mì trước mặt Mặc Cảnh Thâm. Bát mì để hơn mười phút đồng hồ đã dính bết với nhau rồi. Cô lại nhìn anh, ý hỏi sao anh vẫn chưa ăn.

Mặc Cảnh Thâm mím môi cười lạnh một tiếng.

Nghiêm Cách ăn được một nửa bát mì thứ hai thì gọi phục vụ mang ra một chai nước suối, uống một ngụm rồi đặt xuống, quay sang chăm chú nhìn Quý Noãn, nói: “Chị Noãn, sau này tôi sẽ đi theo chị đúng không? Đây là lần đầu tiên chị thuê vệ sĩ sao? Trước kia chị đã từng có vệ sĩ chưa? Công việc của tôi chỉ là chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho chị thôi đúng không?”

Quý Noãn nhớ đến Phong Lăng thì ánh mắt không khỏi vui vẻ dịu dàng: “Trước kia tôi có một nữ vệ sĩ, nhưng bây giờ cô ấy đang ở nước ngoài, sẽ không đến đây trong một thời gian ngắn.”

“Nữ vệ sĩ à? Tài nghệ như thế nào?”

“Cô ấy từng đạt giải vô địch cận chiến nữ ở Mỹ, còn là một tay súng được huấn luyện ở một căn cứ đặc biệt. Cậu đoán xem, năng lực của cô ấy như thế nào?” Quý Noãn cười hỏi ngược lại.

Nghiêm Cách hiểu ra: “Tôi hiểu rồi. Chị Noãn yên tâm, năng lực của tôi cũng không tồi, nhất định có thể đảm bảo an toàn cho chị!”

Quý Noãn nhìn dáng vẻ nghiêm túc trịnh trọng của cậu ta, rồi lại liếc thấy chiếc đũa trên tay cậu ta vẫn còn đang gắp mấy sợi mì thì liền bật cười: “Sao tên cậu lại là Nghiêm Cách chứ? Phải gọi cậu là nghiêm túc mới đúng. Cậu mau ăn mì đi, ngày mai bàn đến chuyện công việc sau.”

Thấy Quý Noãn cũng không phải là bà chủ tính tình cao ngạo lạnh lùng khó gần, Nghiêm Cách vui vẻ tiếp tục ăn một miếng mì to, không dài dòng nữa.

Lúc này Thẩm Mục từ bên ngoài bước vào, đến sau lưng Mặc Cảnh Thâm hạ giọng nói gì đó, hình như là có việc phải đi. Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn Quý Noãn và Nghiêm Cách vẫn đang ăn mì, nheo mắt lại, không nói một câu, chỉ ném tiền lên mặt bàn rồi hờ hững đứng dậy bỏ đi.

Anh vừa rời khỏi thì tầm mắt Quý Noãn rơi ngay vào tờ tiền mặt trên bàn. Trước kia Mặc Cảnh Thâm rất ít khi mang theo tiền mặt, đưa cô đi mua đồ ăn cũng đều chỉ quẹt thẻ, không ngờ bây giờ anh lại có thói quen mang theo tiền mặt bên người.

Thói quen?

Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Cô mới từ bỏ được khoảng một hai năm nay, nên cũng không định để mình bị dính vào nữa.

Sau khi cánh cửa quán mì mở ra, Quý Noãn cầm cốc lên uống một ngụm nước, trầm mặc không nói gì thêm.

Nghiêm Cách ăn xong, ngước mặt lên thì nhìn thấy tờ một trăm đồng trên bàn liền kinh ngạc: “Người qua đường này cũng sang vậy sao, đây là anh ấy mời chúng ta hả? Bây giờ ông chủ hoang phí quá nhỉ? Chỉ ngồi ghép bàn thôi mà cũng có thể chủ động mời nhau ăn?”

Quý Noãn: “…”

“Nhưng mà tại sao anh ta không ăn mì vậy? Này? Phục vụ bàn đưa mì lên mà không kiểm tra trước sao? Làm sao mà trong bát của anh ta lại không có miếng thịt nào thế?”

Quý Noãn: “…”

Chọn tập
Bình luận