Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 601: Em mà phải tìm cách bò lên sao? chẳng phải em hợp tình hợp lý ngủ với anh à?

Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu
Chọn tập

Dù sao thì nếu cô tránh anh quá xa thì quả thật anh không tiện ra tay.

Anh lại một lần nữa gắp mì đến tận miệng nhưng Quý Noãn không ăn. Thật ra cô chưa no hẳn, nhưng lại không muốn cho anh được hả hê.

Lần này Mặc Cảnh Thâm kiên quyết bế cô ra khỏi chăn, đặt cô ngồi lên đùi rồi đút cho cô: “Không ăn ngay thì mì sẽ lạnh. Nửa đêm nửa hôm em hành hạ anh, anh không tính, nhưng em định ôm bụng đói đến tận sáng mai sao?”

Cơ thể con gái vốn mềm mại, trong phòng nhiệt độ rất dễ chịu, cả người cô chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh mà ngồi lên người anh, chỉ cử động một chút là đã chạm đến chỗ đó của anh rồi…

Quý Noãn đang định vùng ra nhưng vừa nhúc nhích mấy cái đã cảm nhận được phản ứng của anh.

Bất chợt sắc mặt cô thoáng dao động, cô không dám tin vào phản ứng này. Đêm hôm qua anh cường bạo cưỡng ép cô từ giường đến phòng tắm lâu như vậy rồi mà bây giờ vừa chạm vào đã có phản ứng?

Nhìn thấy nét mặt khó tin của cô, Mặc Cảnh Thâm vẫn tỉnh bơ đưa bát mì đến trước mặt, cho dù nửa người dưới của anh đã thay đổi lồ lộ nhưng gương mặt đẹp trai vẫn thong dong bình thản, chỉ có giọng nói là trầm khàn đi rõ rệt, cho thấy sự kiềm chế của anh. Anh nhìn cô chằm chằm: “Nếu em còn muốn giằng co thì cả đêm nay cả hai chúng ta cùng giằng co không cần ngủ nữa. Nếu em không định ăn bát mì này, thì anh cũng không ngại chờ anh ‘ăn no’ xong lại đi nấu bát mì khác.”

Cô muốn ăn mì, còn anh nói ăn… tất nhiên không phải là bát mì này rồi.

Mặt Quý Noãn lúc đỏ lúc trắng, tất nhiên không phải vì cô bị dọa, mà vì bị chọc tức. Cô chợt giơ tay lên giật lấy bát mì, vừa gắp mì vừa lạnh giọng nói: “Mặc Cảnh Thâm, xem ra thời gian anh phải khổ hạnh cũng khó chịu lắm nhỉ. Chẳng phải từ trước đến giờ anh vẫn kiềm chế tốt lắm à? Sao bây giờ lại có vẻ như tinh trùng vọt lên não, trong đầu toàn chứa những chuyện này vậy? Lúc ở bên Mỹ, chẳng phải An Thư Ngôn còn chưa kết hôn à? Phụ nữ bên cạnh anh hẳn cũng không hề ít, nếu cấp thiết quá sao anh không tìm một người để giải quyết vấn đề sinh lý chứ?”

Mặc Cảnh Thâm cụp mắt nhìn cô, cặp môi mỏng thoáng cong lên nụ cười mơ hồ.

Thấy anh không trả lời, Quý Noãn vừa ăn mì vừa ngoảnh lại nhìn, xấc xược nhìn anh: “Thật sự có phụ nữ muốn bò lên giường anh?”

Lời châm chọc này vừa nói ra thì anh khẽ gật đầu.

“Em tưởng là ít sao?”

Quý Noãn không trả lời, chỉ cúi đầu ăn mì. Cô phát hiện dưới bát mì còn có cả một quả trứng chần, thế là liền cắn một miếng.

Giọng anh không thay đổi, tiếp tục nói: “Nhưng đúng là ngoài em ra, không có ai bò được lên giường anh cả.”

Nét mặt Quý Noãn lạnh lùng: “Em cần nghĩ cách bò lên chắc? Trước kia chẳng phải em ngủ với anh một cách hợp pháp rồi à?”

Mặc Cảnh Thâm khẽ cười, khóe môi vẽ thành một đường cong mơ hồ, giọng nói pha lẫn tia biếng nhác lại trầm thấp: “Đúng là hợp tình hợp lý. Ngủ với em quen rồi, những người phụ nữ khác đứng trước mặt anh toàn tô son trát phấn, nhìn mất hết cả hứng, chẳng có cảm giác gì, nên bọn họ không bò lên được.”

Loại chủ đề này lẫn nửa người dưới của anh cứ chọc vào cô, Quý Noãn lập tức cúi xuống liếc nhìn một cái, nhăn nhó nói: “Anh có thể… đừng chọc vào em được không? Hoặc là anh nhanh chóng làm cho nó xuống, hoặc là để em ngồi lên giường!”

Cứ chọc cô như thế, lại còn nói đến chuyện lên giường hay không lên giường, làm cho cô ăn mì cũng không thoải mái được.

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô né tránh đi thì khẽ cười: “E là tự anh cũng không làm nó xuống được.”

“…” Quý Noãn chợt nuốt nửa quả trứng còn lại rồi đảo mắt, suýt nữa chạm phải mặt của anh. Anh ghé sát đến gần cô, hơi thở phả vào tai, giọng nói như mê hoặc: “Em giúp anh?”

Cô đặt bát mì trống không vào tay anh: “Lấy thêm bát nữa!”

Đuôi lông mày của Mặc Cảnh Thâm khẽ nhướng lên, tầm mắt rơi xuống nét mặt cứng nhắc của cô, không nói tiếng nào.

Quý Noãn thấy ánh mắt đắm đuối của anh không hề trong sáng, lập tức giọng nói cũng sắc nhọn hơn: “Mặc Cảnh Thâm, anh đừng hòng nghĩ đến!”

Anh buồn cười nhìn cô: “Cái gì mà đừng hòng nghĩ đến? Anh có nói gì chưa?”

Quý Noãn: “… Em muốn ăn mì.”

Nói rồi cô ngoảnh mặt sang chỗ khác, định trèo ra khỏi người anh, nhưng không dám xoay người.

Một tay Mặc Cảnh Thâm ôm ngang eo cô, thấy cô thật sự muốn ăn nữa thì mới buông cô ra, đứng lên lấy cho cô thêm một bát mì nữa.

***

Sau khi hạ sốt thì Quý Noãn không bị sốt lại nữa. Tối đó tuy Mặc Cảnh Thâm không làm gì cô, nhưng sau khi ăn mì xong thì cũng đã quá khuya, không có lý do gì để đẩy anh quay về

khách sạn Thịnh Đường. Vì vậy cuối cùng anh vẫn ở lại phòng cô, thậm chí còn chiếm cả giường cô.

Tuy cả đêm không có chuyện gì phát sinh, nhưng Quý Noãn vẫn đặt một cái gối ở giữa giường. Thế mà đến khi cô ngủ rồi thì không biết làm sao lại bị anh ôm vào lòng. Đến rạng sáng, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra đã thấy gương mặt anh gần trong gang tấc, Quý Noãn cứ tưởng mình nằm mơ.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng rõ. Cô ngồi bật dậy trên giường, người đàn ông bên cạnh không thấy đâu nữa. Cô giơ tay lên xoa đầu, không còn đau như ngày hôm qua nữa, cả người cô đã khá lên nhiều. Cô cầm điện thoại lên nhìn giờ, đã gần trưa.

Trong điện thoại có tin nhắn thoại trên WeChat mà Mặc Cảnh Thâm gửi đến.

Cô phát hiện ra kể từ khi lập một nick WeChat cho Mặc Cảnh Thâm thì bây giờ anh rất chịu khó dùng WeChat.

Anh nhắn sáng nay phải đi đến một sự kiện quan trọng ở Bắc Kinh, cô ở lại khách sạn ngoan ngoãn nghỉ ngơi, chiều anh sẽ về.

Quý Noãn vừa tỉnh dậy thì nhận được rất nhiều điện thoại, phần lớn là công ty gọi.

Rất nhiều công việc ở Bắc Kinh này cô đều đã hoàn thành hết rồi, cần gặp ai thì đều đã gặp. Song, đúng lúc này lại có một bên đối tác hẹn cô chiều nay đi gặp mặt. Có một số chuyện chưa xong vốn định để bàn lại sau khi về Hải Thành. Quý Noãn cảm thấy bây giờ mình đã khá hơn rất nhiều nên đứng dậy sửa soạn rửa mặt thay đồ. Khi cô tắm gội thì nhìn thấy dấu vết trên người vẫn chưa mờ đi, hôm qua nhìn mấy vết này còn đỏ, mà hôm nay thì đã có vẻ tím bầm lại, chắc phải mất mấy ngày mới tan đi được.

Cô lạnh lùng đứng trước gương thay một cái áo dài tay, rồi mất cả nửa ngày dùng kem che khuyết điểm để xử lý mấy dấu vết trên cổ.

Khi cô đến địa điểm mà đối tác hẹn gặp thì mới biết nhà hàng Tây này là nhà hàng được nhà họ Dung ở Bắc Kinh đầu tư. Vừa nghe nói đây là nhà hàng của nhà họ Dung, Quý Noãn nhìn về bên đối tác đã ngồi chờ cô từ lâu, bất chợt cảm thấy bữa mời này không hề bình thường. Đây có vẻ như là một Hồng Môn Yến.

Nhưng đến cũng đã đến rồi, bên đối tác cũng đã nhìn thấy cô bước xuống xe, mọi người đều đã ở bên trong, cô cũng không thể nào quay về.

Quý Noãn vẫn duy trì nụ cười mỉm trên môi. Nhân viên đón tiếp mở cửa cho cô đi vào.

Chọn tập
Bình luận