Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 467: Bắt trộm phải bắt tận tay, bắt gian phải bắt tận giường (1)

Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu
Chọn tập

“Chị Đại! Xảy ra chuyện rồi!”

Tại phòng làm việc của Tập đoàn MN, Quý Noãn vừa gặp đối tác về, chưa kịp ngồi xuống đã thấy Tiểu Bát cầm một tờ báo không biết lấy từ đâu ra hớt hơ hớt hải chạy vào.

“Em làm gì vậy, đã bao nhiêu tuổi rồi, trải qua mấy năm ở Anh thì cũng nên điềm tĩnh hơn chứ, sao làm việc vẫn còn hấp tấp bộp chộp như vậy?”

“Ai da, thật sự xảy ra chuyện rồi!” Tiểu Bát ném tờ báo lên bàn làm việc: “Chị xem, lần trước chị đi họp và dùng bữa với mấy vị lãnh đạo thành phố, có phải tối đó trên bàn cơm có ông Tổng Giám đốc Trương của công ty Minh Hải ‘thả dê’ chị không? Không biết tấm ảnh ông ta sờ tay chị bị ai chụp được rồi bán cho bên báo chí, bây giờ tin tức kinh tế tài chính sắp bị tin tức lá cải này công phá rồi. Tất cả mọi người đều nói chị nhờ quan hệ lên giường để tiến thân, trong giới đều đang bàn tán chuyện của chị kìa. Đoán chừng chẳng bao lâu nữa chuyện trước đây chị từng kết hôn với Tổng Giám đốc Mặc sẽ bị khui ra mất…”

Lúc này, Quý Noãn mới cầm tờ báo lên.

“Tấm ảnh này rõ ràng cố ý chọn góc chụp. Đúng là lúc ấy Tổng Giám đốc Trương ngồi ngay bên cạnh chị, nhưng khi đó ông ta nhờ chị lấy giúp tăm xỉa răng mà thôi. Tăm xỉa răng thì nhỏ, lại còn khuất sau ngón tay nên không thể thấy rõ. Động tác này thoạt nhìn giống như chị chủ động nắm tay ông ta, chỉ là do vấn đề góc chụp mà thôi.” Quý Noãn lãnh đạm nói.

“Em biết vấn đề là do góc chụp, cũng biết chuyện chị từ chối rất nhiều đàn ông. Tuy rằng bình thường trong cuộc xã giao, chị rất dễ nói chuyện, nhưng trước giờ chưa từng thật sự bị người khác chiếm lợi. Chắc chắn tấm ảnh này là do những công ty ghen đỏ mắt với Tập đoàn MN chúng ta, cố ý nhắm vào chị. Nhưng mà em nghe nói vợ Tổng Giám đốc Trương nổi tiếng là bà chằn, vì trước đây gia đình bà ta làm nghề cho vay, vô cùng ngang ngược. Hiện giờ chúng ta còn có thể chi chút tiền cho phía truyền thông để đè chuyện này xuống, không để bọn họ tiếp tục loan truyền tin tức giả này. Nhưng phía vợ của Tổng Giám đốc Trương lại rất khó đối phó… Vừa rồi em nghe bảo vệ nói có một nhóm người chạy đến dưới lầu công ty chúng ta giội hai xô máu chó, đứng ở ngoài mắng chị là hồ ly tinh…”

“Vậy sao? Đông vui thế à?” Khác hẳn gương mặt lo sốt vó của Tiểu Bát, Quý Noãn cong môi, xoay người bước tới bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.

“Bây giờ chị không thấy ai nữa đâu. Bảo vệ dỗ đám người đó đi rồi, nhưng phỏng chừng những kẻ chạy tới đây gây sự đều đã bị những kẻ nhiều chuyện chụp hình lại. Em sẽ đánh tiếng với bên truyền thông, nhưng chỉ sợ vợ Tổng Giám đốc Trương còn để ý ngờ vực, tiếp tục làm lớn chuyện. Nếu thế thì cho dù phía truyền thông xem như gió thoảng qua tai thì mọi chuyện vẫn không thể lắng xuống được.”

“Vợ của Tổng Giám đốc Trương hung dữ vậy à?”

“Đâu chỉ hung dữ, nghe nói hai năm trước, Tổng Giám đốc Trương đã từng ngoại tình thật. Nhưng ông ta chỉ là đi công tác về cùng thư ký mới ở công ty, sau đó ôm vài cái mờ ám ở trong xe, kết quả bị bà vợ phát hiện. Em nghe nói lúc thư ký của Tổng Giám đốc Trương đang đi làm thì bị bà vợ ông ta lôi vào công ty, lột sạch quần áo trước mặt mọi người, rồi lấy roi quất cô ta một trận. Nghe nói bởi vì lúc đó cô ta trần truồng cho nên ngực và da thịt đều bị đánh rách. Lúc sau có không ít cảnh sát đến nên chuyện này mới dừng lại, nếu không phỏng chừng thư ký kia đã chết tại chỗ rồi.”

Nghe đến đó, Quý Noãn dường như nhướng mày suy tư.

Xem ra đúng là loại người lòng dạ ác độc, ỷ vào chỗ dựa lớn nên không ai dám trêu vào. Nếu cô không xóa tan loại hiểu lầm này, về sau mỗi bước đi ở Hải Thành đều khó tránh phải cẩn thận.

“Gần đây không phải Phong Lăng ở bên Mỹ rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao, hay là gọi cô ấy trở về ở cạnh chị vài tháng nhé?” Tiểu Bát hỏi.

“Không cần, hiện giờ cô ấy bị Nam Hành trông coi kỹ lưỡng, không thể đến đây được. Hơn nữa chúng ta cũng không cần vì chút xíu nguy hiểm mà đã vội tìm cô ấy.”

“Vậy phải làm sao đây? Hay là mình thuê thêm vài vệ sĩ đi theo chị nhé?”

Quý Noãn nhìn Tiểu Bát cười, rồi lại cầm tờ báo lên nhìn. Quả thật động tác trong hình giống như cô chủ động nắm tay Tổng Giám đốc Trương. Nhìn từ một bên, Quý Noãn đang cười hết sức xán lạn, hơn nữa còn ngồi rất gần Tổng Giám đốc Trương, nhìn sơ qua vô cùng mờ ám.

Cô đặt tờ báo xuống, nói: “Tối nay em hẹn Tổng Giám đốc Trương giúp chị, bảo rằng chị chờ ông ta ở tiệm karaoke gần lầu dưới công ty chúng ta.” 

Mặt Tiểu Bát nghệch ra, cô nhìn Quý Noãn: “Đây là lúc nào rồi, không phải chuyện quan trọng nhất là hai người phải tránh bị hiềm nghi sao? Vậy mà chị còn bảo em đi hẹn Tổng Giám đốc Trương giúp chị? Lại còn muốn đích thân gặp mặt? Lại còn hẹn ở nơi như karaoke?”

Quý Noãn lườm cô nàng một cái: “Em cũng không biết gọi mấy người khác của công ty đi chung à. Quan hệ đối tác giữa công ty Minh Hải và chúng ta rất ổn định. Thứ nhất, chị không thể để mình mất danh tiếng. Thứ hai, chúng ta không thể hủy bỏ hợp đồng giữa hai công ty, không thể trở mặt với họ được.”

“Vậy tại sao chị lại…”

“Em đừng hỏi nhiều, cứ làm y những gì chị bảo.”

Tiểu Bát bĩu môi: “Nếu như em hẹn Tổng Giám đốc Trương giúp chị, thế nào ông ta cũng sẽ đến. Còn lâu ông ta mới để ý nhiều chuyện như vậy. Dù cho ông ta có ngoại tình thật, vợ của ông ta cũng chỉ dạy dỗ kẻ khác, đâu làm gì ông ta chứ. Em thấy Tổng Giám đốc Trương đã thèm nhỏ dãi chị từ lâu, nếu có thể có chuyện mờ ám với chị, cho dù mạo hiểm lớn cỡ nào thì ông ta cũng vui vẻ đồng ý.”

“Ông ta đồng ý là tốt, giản lược được nhiều phiền phức.” Quý Noãn tiện tay vứt tờ báo trên bàn vào sọt rác: “Em làm theo lời chị nói, tối nay chúng ta đi karaoke với Tổng Giám đốc Trương. Em hẹn người ta xong là được rồi, trở về làm việc đi, đừng bị những chuyện thế này ảnh hưởng.”

Quả thật Tiểu Bát không rõ rốt cuộc Quý Noãn muốn làm chuyện gì. Nhưng từ trước đến nay cô đều biết bình thường Quý Noãn rất ít khi chịu thiệt. Hơn nữa ngày thường vì gương mặt xinh đẹp này mà Quý Noãn chuốc lấy không ít đố kỵ của phụ nữ. Đừng nói là phụ nữ trong nước, dù là lúc ở nước ngoài cũng thường xuyên có người bàn tán bịa đặt bôi nhọ sau lưng. 

Người quá xuất chúng sẽ rất dễ bị ghen tỵ, nên cô có địa vị cao lại xinh đẹp thì khó tránh kẻ có lòng cố tình khiêu khích trực diện.

“Vậy tối nay em gọi thêm vài vệ sĩ, rồi lại phái thêm vài nhân viên nam đến, cộng thêm cả em và mấy trợ lý khác đi cùng với chị.”

“Không cần phải như vậy, gọi những người bình thường hay có mặt lúc chúng ta bàn chuyện hợp tác với Tổng Giám đốc Trương là được. Trọng điểm là phải tự nhiên một chút, đừng làm giống như đi đánh lộn.”

“…Vâng.”

Chẳng lẽ không phải đi đánh lộn sao?

Tiểu Bát gãi đầu, nhìn thấy túi chườm nóng mà Quý Noãn đặt trên ghế sofa trong phòng làm việc, cô bước đến cầm lên: “Chị Đại, hôm nay lại đến tháng à? Đau bụng không? Có cần em giúp chị pha nước đường đỏ không?”

“Ừ.”

“Túi chườm nóng nặng lắm, chị có thể dùng miếng dán giữ nhiệt chỗ em này.”

Quý Noãn khoát tay: “Em đi làm việc trước đi. Bây giờ chị đã không còn sợ lạnh như trước nữa, cũng không đau mấy, uống chút nước ấm là ổn thôi.”

Tiểu Bát không nhiều lời, bỏ miếng dán giữ nhiệt vừa định lấy ra trở về chỗ cũ, rồi lại nhặt túi chườm nóng ra ngoài, đi pha nước đường đỏ cho cô.

Chọn tập
Bình luận