Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 602: Nghe thấy tiếng nói từ phía trên thì quý noãn ngưng bặt…

Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu
Chọn tập

Quả nhiên, cô vào cửa đã nhìn thấy bên cạnh người hợp tác của mình đang tươi cười không biết nói chuyện gì với Dung Thành ngồi bên cạnh.

Lần trước hai người cũng chỉ gặp mặt qua một hai lần, lại không có chút ấn tượng gì tốt đẹp với nhau. Dung Thành thờ ơ ngồi đó, ánh mắt phóng thẳng ra đáp trả ánh mắt của Quý Noãn.

Vừa nhìn thấy anh ta, Quý Noãn chợt nhớ đến cô tiểu thư Dung Yên kia. Ánh mắt cô chiếu thẳng đến người đối tác vốn ra mặt hẹn cô, cười nói: “Tôi đang thắc mắc không hiểu sao hôm nay Tổng Giám đốc Triệu lại có nhã ý mời tôi ăn cơm nói chuyện hợp tác. Hóa ra là còn vì nguyên nhân khác à?”

“Quý tổng đừng nghi ngờ, chẳng qua tôi có quan hệ rất thân thiết với Dung tổng, thấy gần đây Dung tổng thường xuyên nhắc đến cô, nên cảm thấy hình như anh ấy có chút tình ý với cô. Tôi cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, giúp tác hợp cho hai người mà thôi.” Tổng Giám đốc Triệu tươi cười nhìn về phía Quý Noãn, ánh mắt có chút mờ ám.

Khóe miệng Quý Noãn khẽ cong lên, ánh mắt hờ hững nhìn Dung Thành đang ngồi một bên ra vẻ cậu hai nhà quyền thế: “Dung tổng có tình ý với tôi à? Sợ là không có chuyện này đâu. Triệu tổng đùa quá giới hạn rồi.”

Tổng Giám đốc Triệu không ngờ Quý Noãn bình thường ăn nói rất chừng mực trên thương trường mà bây giờ lại nói chuyện thẳng thắn như vậy thì ngẩn người ra một chút, sau đó còn có vẻ lúng túng.

Dung Thành lại lên tiếng: “Sao lại không thể? Dung mạo Quý tổng rung động lòng người, lại còn là một phụ nữ trẻ tuổi hiếm hoi đạt được thành tựu như vậy trong giới kinh doanh, chắc chắn không ít đàn ông hâm mộ. Dung Thành tôi yêu thích Quý tổng thì cũng là chuyện đương nhiên.”

Tổng Giám đốc Triệu ở bên cạnh phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, Dung tổng đúng là thẳng thắn, nói thích là thích. Giữa đàn ông và phụ nữ cũng chỉ cần như vậy thôi, nhìn vừa mắt là có thể thành đôi được rồi, không có gì phải phức tạp.”

Quý Noãn: “…”

Tổng Giám đốc Triệu đúng là ngu không để đâu cho hết.

Băng vụn trong mắt Dung Thành đã sắp bắn ra rồi, ánh mắt như thế mà cho rằng anh ta có tình ý với cô à?

Quý Noãn cũng chỉ cười không nói gì. Dù sao cũng đã là Hồng Môn Yến, thì nước chảy đến đâu đắp đê đến đấy vậy.

“Triệu tổng, hôm nay tôi còn hẹn mấy người bạn đang chờ trên lầu nữa. Hay anh đi lên đó gặp mặt họ trước đi? Chờ tôi nói chuyện với Quý tổng xong thì sẽ lên hàn huyên với các anh.” Dung Thành liếc mắt nhìn Tổng Giám đốc Triệu.

Bây giờ Tổng Giám đốc Triệu mới hiểu ý: “Được được được, vậy Dung tổng và Quý tổng cứ từ từ nói chuyện nhé.”

Quy mô nhà hàng này không hề nhỏ, vừa nhìn liền biết kiểu nhà hàng gọi bừa một món ăn Tây cũng có thể tiêu tốn trên mười nghìn. Quý Noãn nhìn thấy các món ăn trưng bày đều có nguyên liệu được đặt về bằng đường hàng không, đúng là rất đắt đỏ.

“Quý tổng, mời ngồi.” Bây giờ không còn có ai ở bên cạnh quấy rầy, nụ cười không để lộ ẩn ý của Dung Thành đã biến đổi thành lãnh đạm thờ ơ, ý mời Quý Noãn ngồi xuống trước nhưng rõ ràng nét mặt thì không hề tỏ ra lịch sự.

Quý Noãn cũng không từ chối, khi ngồi xuống còn nhạt nhẽo nói: “Dung tổng nhờ Triệu tổng lấy cớ mời tôi đến đây, không thể chỉ để ăn một bữa cơm đơn giản. Tôi với anh cũng không quen biết để nói bất kỳ chuyện gì, chi bằng anh cứ nói thẳng mục đích của anh ra, tránh làm phí thời gian của nhau.”

“Tôi mời Quý tổng đến đây, đương nhiên mục đích đầu tiên vẫn là mời cô ăn cơm rồi. Còn chuyện thứ hai, thì có thể vừa ăn vừa nói, sao phải vội?” Dung Thành ngồi đối diện cô.

“Dựa vào quyền thế và tài lực của nhà họ Dung, lại còn là nhà hàng được công ty Dung thị đầu tư, vậy chắc chắn đây là nhà hàng Tây số một số hai ở Bắc Kinh. Dung tổng mời tôi đến nơi như thế này ăn cơm, thật là rất có thiện chí.” Quý Noãn cười như không.

Dung Thành gọi bồi bàn đến, thoải mái chọn vài món ăn, hầu hết là những món ăn đắt nhất trong nhà hàng. Quý Noãn liếc qua thấy nào bò bít tết kiểu Âu, giá đến mười tám nghìn tệ, và mấy món rất đắt khác. Không phải Quý Noãn chưa từng ăn, nhưng người gọi món ăn hào phóng như vậy thì cô mới gặp lần đầu.

Cuối cùng, Dung Thành lại gọi một chai Lafite 1982.

Khi bồi bàn cầm thực đơn đi, Dung Thành mân mê ly thủy tinh trên bàn, nhìn người đối diện vẫn điềm tĩnh ngồi từ đầu đến giờ, nhưng không đoán ra được tâm tình của Quý Noãn: “Mặc dù rất khó để điều tra những chuyện liên quan đến Mặc Cảnh Thâm, nhưng tôi có vài người bạn ở Hải Thành cũng biết chút chuyện. Cô và Mặc Cảnh Thâm từng kết hôn một thời gian, rồi ba năm trước đã ly hôn, đúng không?”

Quý Noãn khẽ nhướng mày: “Anh cứ nói những thứ anh biết đi, không cần phải hỏi tôi. Nếu không phải đã xác minh được thông tin thì chắc chắn Dung tổng sẽ không tùy tiện mời tôi đến đây ăn cơm uống Lafite phải không?”

Dung Thành cười nhưng nụ cười không chạm được đến đáy mắt: “Nếu Quý tổng không có ý định nói chuyện lâu dài với tôi, thì Dung Thành tôi sẽ nói thẳng. Theo tôi được biết, quan hệ của Quý tổng và nhà họ Quý cũng không rõ ràng. Dường như Quý Hoằng Văn không có quan hệ máu mủ với cô. Cô làm dâu nhà họ Mặc không được một năm thì đã ly hôn với Mặc Cảnh Thâm. Ba năm sau khi ly hôn, cô vẫn luôn ở Luân Đôn, mấy tháng trước mới về nước. Tôi thấy Quý Noãn cô thật sự là người có tài trong giới thương gia. Chỉ cần cô được hỗ trợ, tương lai ngày càng xán lạn thì dù cô có phải là con gái nhà họ Quý hay không, cũng không ai dám bàn luận về chuyện thân thế không thể bình thường hơn nữa của cô. Chỉ cần Tập đoàn MN không ngừng phát triển ở trong nước, chuyện cô tìm một người đàn ông thích hợp để lấy làm chồng cũng không quá khó khăn.”

“Còn về Mặc Cảnh Thâm…” Anh ta khẽ chuyển giọng: “Mấy hôm nay em gái tôi cũng không nằng nặc đòi đi tìm anh ta nữa, nhưng tôi biết nó thật sự rất đau lòng. Cô và Tổng Giám đốc Mặc nhiều năm không gặp, bây giờ quay về thì sợ rằng vì quan hệ cũ mà có sinh ra chút mập mờ. Hai người ly hôn xong thì mỗi người một ngả, có lẽ tình cảm cũng không hề sâu sắc. Đã như vậy thì chỉ cần cô buông tay Mặc Cảnh Thâm, nhà họ Dung có thể đối với Tập đoàn MN…”

Dung Thành còn chưa dứt lời, thì ở trên cầu thang xoắn ốc cách đó không xa chợt có bóng người đi xuống: “Từ lúc nào mà Dung tổng lại dùng đến thủ đoạn dọa dẫm người khác như thế này? Đây không phải là công tử nhà họ Dung mà tôi biết.”

Nghe tiếng nói vừa vọng xuống thì lập tức Quý Noãn ngưng bặt…

Ông trời con Tiêu Lộ Dã đến Bắc Kinh từ lúc nào vậy? Vừa rồi anh ta ở trên tầng sao? Mấy người Dung Thành vừa nói đang ở trên lầu đó, chẳng lẽ có cả anh ta?

Nhưng thật ra thì cũng không quá lạ. Mấy gia tộc nổi tiếng ở trong nước không nhiều, những người thừa kế của nhà họ Mặc ở Hải Thành, nhà họ Tiêu ở thành phố bên cạnh, và nhà họ Dung ở Bắc Kinh có quen biết nhau thì cũng không có gì ngạc nhiên.

Quen biết thì quen biết, nhưng quan hệ như thế nào thì không ai biết được.

Dung Thành nghe thấy giọng nói kia thì liếc mắt sang. Quý Noãn cũng quay sang nhìn thấy Tiêu Lộ Dã đang bước xuống cầu thang, nét mặt cười không nóng không lạnh.

Người đàn ông đi đến gần cao khoảng một mét tám, bộ âu phục vốn rất nghiêm chỉnh nhưng anh ta lại mặc rất tùy tiện, thoải mái để lộ xương cổ. Một tay anh ta đút vào túi quần, vẻ mặt thờ ơ khẽ liếc qua mặt Dung Thành.

Chọn tập
Bình luận