Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 212: Mặc tổng, anh có muốn tạm ngừng hội nghị để gọi điện không?

Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu
Chọn tập

Editor: Nguyetmai

Tại Hải Thành, Tập đoàn Mặc thị.

Vì tiếng chuông ngắn ngủi kia mà Ban Giám đốc trong phòng họp phải dừng lại một lúc.

Kể từ sau khi Tổng Giám đốc Mặc trở về từ thành phố T, cả người đều tỏa ra hơi lạnh thấu xương, khiến người ta không rét mà run. Tuy rằng trước kia ở công ty anh cũng chẳng phải là người dễ nói chuyện, nhưng hôm nay lại càng dữ dội hơn. Chẳng ai dám tiếp cận anh, chỉ sợ quăng mất chén cơm của mình.

Hội nghị vừa mới bắt đầu, Mặc Cảnh Thâm đã mặt lạnh ngồi nghe Ban Giám đốc báo cáo. Cho đến khi điện thoại trên bàn vang lên, sắc mặt vô cảm của anh mới có chút biến đổi, nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn chiếc điện thoại một cái. Tiếng chuông vô cùng ngắn ngủi, dường như chỉ vang lên một tiếng rồi thôi.

Trong phòng họp, mọi người tận mắt chứng kiến từ cái lạnh chín độ hàng ngày chuyển sang cái lạnh đủ khiến Bắc Cực đóng băng quanh năm. Cả hai đều là lạnh, nhưng nhiệt độ lúc này là cái lạnh thấu tim gan.

Thẩm Mục đứng bên cạnh không dám lên tiếng. Điện thoại Mặc Cảnh Thâm vừa sáng, cậu ta đã nhìn thấy dãy số của Quý Noãn.

Nhưng kỳ lạ là Tổng Giám đốc Mặc lại không hề có biểu hiện muốn nghe máy, còn điện thoại thì chỉ reo một tiếng rồi tắt ngay.

Tình huống gì đây?

Chẳng lẽ hai người cãi nhau?

“Mặc tổng, anh có muốn tạm dừng hội nghị để gọi điện không?” Thẩm Mục thấp giọng hỏi lại.

“Không cần, tiếp tục đi.” Giọng điệu Mặc Cảnh Thâm vô cùng lạnh nhạt.

***

Tám giờ đêm hôm đó, Quý Noãn dọn đồ từ căn hộ về ký túc xá.

Cô không để ý bất kỳ câu hỏi nào trong phòng. Chỉ có Phong Lăng vẫn lặng thinh nhìn Quý Noãn dọn dẹp, không nói tiếng nào.

Cô nhận ra rõ ràng Quý Noãn đang mượn cớ dọn dẹp, dùng sự mệt nhọc để khỏa lấp nỗi lòng, bộc phát cảm xúc. Có lẽ bây giờ nên để cô tự làm chuyện của mình thì hơn.

Cho đến khi Quý Noãn dọn dẹp xong, xoay người đi tắm rửa sạch sẽ thì đã chín giờ tối.

Thanh niên bây giờ có thói quen thức khuya, Lăng Phi Phi không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại, lên tiếng: “Giáo sư Lâm nghiêm quá, bình thường buổi tối cũng chẳng cho chúng ta ra ngoài, lại còn sắp xếp bảo vệ canh cửa nữa. Đêm vừa xuống thì nơi này chẳng có lấy một con ruồi bay lọt. Tôi nghi ngờ mình không phải đến đây đi học đâu, mà là đi vào phòng giam thu nhỏ ấy…”

“Đây là do Giáo sư Lâm cẩn thận kỹ lưỡng. Người học lớp Quản trị kinh doanh này đều có thân phận, phía sau có gia tộc khổng lồ chống lưng. Nếu người ở đây gặp phải bất trắc, không chỉ Giáo sư Lâm bị mất thanh danh, cả bản thân ông ấy cũng chẳng gánh nổi trách nhiệm. Vì vậy, xét về tình về lý, việc ông ấy không cho phép chúng ta ra ngoài buổi tối là chấp nhận được.”

Lăng Phi Phi “hứ” một tiếng: “Nhưng như vậy thì chán quá! Lần đầu tiên tôi tới thành phố T mà chẳng có cơ hội đi dạo xung quanh, thưởng thức món ngon đặc sản ở đây gì cả. Tôi thấy hay là như vầy đi, phòng chúng ta bốn người thay phiên nhau mời khách, thế nào? Thứ Bảy này tôi mời, Chủ nhật là Bạch Vi, thứ Bảy tuần sau là Quý Noãn, Chủ nhật là Phong Lăng. Chỉ có cuối tuần chúng ta mới có thời gian thoải mái thôi!”

Lăng Phi Phi dứt lời, trong phòng không hề có ai đáp lại. Cô ta tự cho mình quyền quyết định: “Ai da, vậy tôi xem như các cô đã đồng ý rồi đấy! Cứ thống nhất thế nhé!”

Lúc này Bạch Vi lười biếng ngóc đầu lên hỏi: “Tôi thấy cô đến Đại học T chắc chỉ để chơi thôi, chẳng hề đặt tâm tư vào việc học.”

Khóe môi Lăng Phi Phi co giật: “Lúc lên lớp tôi cũng rất tập trung nghe giảng đấy.”

Vừa nói, Lăng Phi Phi vừa nhìn về phía Phong Lăng: “Cô xem Phong Lăng đi, tâm tư cũng đâu đặt vào việc học. Cả tiết học hôm nay, tôi không thấy cô ta nghe Giáo sư Lâm giảng bài. Vả lại kể từ lúc đến đây, tôi còn chưa thấy cô ấy lấy sách ra học bài. Nếu nói tôi học dở, chẳng phải cô ấy còn tệ hơn tôi sao?”

Phong Lăng lãnh đạm liếc cô ta một cái, Lăng Phi Phi vừa chạm phải ánh mắt của cô thì đã vội vã nhìn sang chỗ khác.

“Người ta là quán quân võ thuật, còn cô là cái gì?” Bạch Vi chê cười.

Lăng Phi Phi im re, đột nhiên dời mắt nhìn về phía Quý Noãn.

Khả năng võ thuật của Phong Lăng quả thật khiến người ta chùn bước, cô ta vẫn nên ít chọc vào thì hơn. Bạch Vi từng giữ chức điều hành công ty lớn, nếu đi đấu võ mồm thì cô ta cũng đấu không lại.

Ngược lại, Quý Noãn vẫn luôn giữ vẻ lặng lẽ, tỏ vẻ không liên quan đến mình.

“Quý Noãn, tôi nói cô này, mỗi ngày cô đều học hành chăm chỉ, có cần thiết như vậy không? Chẳng phải chỉ là phòng giao dịch địa ốc nhỏ thôi sao? Có gì hay mà phải phát triển thêm? Cô có học nhiều hơn thì nhân viên cũng chỉ có mấy chục người. Tôi thấy cô đến chỗ Giáo sư Lâm mới là lãng phí thời gian.”

Quý Noãn vốn định ngủ, nghe thấy lời này thì cũng không xoay người lại nhìn cô ta, mà chỉ đáp lại: “Phòng giao dịch nhỏ cũng là tổ chức đoàn thể. Cách thức quản lý công ty mấy chục nghìn người và phòng giao dịch mười mấy người chẳng có gì khác nhau.”

“Tôi thấy cái cô nên học nhất chính là nghĩ cách ôm bắp đùi người ta, làm người ta vui thì người ta sẽ đầu tư thêm mấy chục triệu, từ từ nâng cao tiêu chuẩn phòng giao dịch mình mới là chuyện quan trọng. Nếu không, một phòng giao dịch nhỏ như vậy thì làm thế nào…”

Lúc này, đột nhiên Phong Lăng lạnh lùng quét mắt về phía Lăng Phi Phi: “Cô thích xen vào việc người khác quá nhỉ?”

Lăng Phi Phi ngạc nhiên: “Tôi nói Quý Noãn làm việc vớ vẩn, liên quan gì đến cô?”

“Nói nhiều!” Phong Lăng vô cảm, trừng mắt với cô ta: “Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, tất cả phải giữ im lặng, biết chưa?”

“Cô!” Lăng Phi Phi ngồi bật dậy, trừng mắt với Phong Lăng. Nhưng Phong Lăng chỉ lạnh mặt đeo tai nghe, không thèm nhìn cô ta một cái.

Phòng ngủ rất yên tĩnh, không ai để ý cô ta. Lăng Phi Phi phát cáu nhưng không dám nổi giận với Phong Lăng. Cô ta lại đảo mắt nhìn về phía Quý Noãn nãy giờ vẫn nằm im bất động.

Cô ta có cảm giác Phong Lăng lạnh lùng khó gần này như đang âm thầm bảo vệ cho Quý Noãn. Chỉ là người phụ trách một phòng giao dịch nho nhỏ mà thôi, không tiền, không quyền, không thế, vậy mà quan hệ cũng rộng thật.

Rốt cuộc phòng ngủ cũng yên tĩnh lại.

Quý Noãn nhắm mắt một lát. Tuy rằng yên tĩnh, nhưng cô vẫn không ngủ được. Quý Noãn lại mở mắt ra.

Hôm nay bên ngoài không có mưa, nhưng tiết trời thành phố T khá lạnh. Trong phòng ngủ chỉ có âm thanh máy điều hòa, tuy rằng không lớn nhưng dưới sự tĩnh lặng, âm thanh này trở nên vô cùng rõ ràng. Tiếng thổi vù vù làm người ta khó mà đi vào giấc ngủ.

Ký túc xá ở đây đóng cửa lúc chín giờ rưỡi. Trong bóng đêm, Quý Noãn âm thầm cầm điện thoại lên, mở màn hình nhìn.

Điện thoại không có, tin nhắn cũng không nốt.

Trong bóng đêm, màn hình điện thoại sáng trưng có chút chói mắt. Quý Noãn mở nhật ký cuộc gọi gần đây, nhìn cuộc điện thoại ban ngày cô đã gọi cho Mặc Cảnh Thâm.

Cô chắc chắn di động đã kết nối.

Nhưng bây giờ đã qua mấy tiếng đồng hồ, điện thoại của cô vẫn luôn im lìm.

Quý Noãn khẳng định điện thoại không hỏng, còn kiểm tra cả số dư tài khoản, rõ ràng điện thoại không bị cắt hoạt động.

Quý Noãn ấn tắt màn hình, được một lúc sau lại bật sáng, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Quả thật là một cuộc điện thoại cũng không có…

Chọn tập
Bình luận