Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 491: Cho nên căn hộ phía trên tầng lầu của cô có người ở?

Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu
Chọn tập

Hai người nói chuyện cũng không nhiều, thậm chí Quý Noãn cũng không hỏi về chuyện của Thời Niệm Ca. Dù sao thì ngay chính tình trạng tình cảm của mình còn chưa xong, cô có tư cách gì mà đi quan tâm tới chuyện tình cảm của người khác chứ.

Tuy nhiên từ Tiêu Lộ Dã cô đã nhìn ra được việc Tiêu Lộ Dã cướp Thời Niệm Ca không thành công.

***

Hạ Điềm sinh con trai, Quý Noãn cả đêm không ngủ, bộn rộn tới lui, đến lúc hừng đông mới ngồi trong phòng sản phụ, vừa đùa với đứa bé đã mở mắt, vừa nghe Hạ Điềm và anh chàng cảnh sát đặc công tỉ tê to nhỏ.

“Em mang thai lâu như vậy anh mới về, tưởng anh bỏ hai mẹ con em rồi chứ! Hóa ra anh còn biết vác mặt về! Sao không ở lại biên cương cả đời cống hiến toàn bộ bầu nhiệt huyết vì quê hương tổ quốc của anh mà trở về làm cái gì?”

“Anh đưa đơn xin lên cấp trên, mấy tháng này sẽ không đi nữa.”

“Ai quan tâm anh có đi hay không!” Hạ Điềm lườm một cái, lại đưa mắt nhìn đứa bé nằm trên giường, vẻ mặt ghét bỏ: “Đứa bé này giống ai vậy hả? Sao mặt mày nhăm nhúm xấu xí như vậy?”

Y tá vừa bước vào, nghe vậy thì mỉm cười: “Trẻ sơ sinh đều là như vậy. Mấy ngày nữa, hai người nhìn sẽ biết bé giống ai thôi. Ba cao lớn và đẹp trai thế này, mẹ cũng đẹp, nhất định bé sẽ là một đứa bé xinh đẹp!” 

Hạ Điềm nghe vậy mới đắc ý, thôi không lườm nguýt anh chàng cảnh sát đặc công nữa. Thấy đứa bé chỉ thức một lát rồi lại nhắm mắt ngủ, Quý Noãn cũng không muốn tiếp tục làm kỳ đà cản mũi, đứng dậy định ra ngoài.

“Này, cậu đi đâu đấy?” Hạ Điềm hỏi.

Quý Noãn liếc cô: “Người ta là tiểu biệt thắng tân hôn, hai người thì vừa lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, đã xa nhau mấy tháng. Mình không đi, chẳng lẽ ngồi ở chỗ này nhìn hai người mùi mẫn hả?”

Hạ Điềm lập tức nhìn cô, nháy mắt: “Trước đây cậu và Mặc Cảnh Thâm còn chưa cho mình nhìn đến mức ‘ngứa con mắt bên trái, đỏ con mắt bên phải’ sao? Đây gọi là có qua có lại, cậu không muốn nhìn cũng phải nhìn!”

Quý Noãn: “…”

Cô mở cửa bước ra, không quay đầu lại!

Đến chiều, khi cô mua một ít thuốc bổ trở lại, Hạ Điềm mới nhớ đến việc giới thiệu: “Này, Quý Noãn là bạn thân của em. Lần đó anh thẩm vấn em ở đồn công an, cô ấy chạy tới đứng ra lo liệu cho em. Em đã nhắc tới cô ấy với anh rất nhiều lần rồi, không cần giới thiệu nữa.”

Nói rồi, cô lại chỉ vào anh chàng cảnh sát đặc công đẹp trai bên cạnh mình: “Đây là Lăng Kế Thần, ba của con trai mình.”

Quý Noãn và anh chàng cảnh sát đặc công khách sáo gật đầu chào nhau. 

Nếu không vì thật sự muốn đến thăm con của Hạ Điềm, Quý Noãn sẽ không tiếp tục ngồi ở đây làm kỳ đà cản mũi. Cô tưởng với cả một buổi sáng, hẳn là hai người cũng đã nói chuyện xong xuôi, nào ngờ buổi chiều cô vẫn nghe Hạ Điềm lầm bầm với vẻ oán trách ở trên giường: “Em đã nói rồi, toàn bộ công lao anh chạy tới biên cương lùng bắt bọn buôn lậu ma túy, đều dựa trên sức chịu đựng của em đây này! Nếu ngày nào em cũng khóc lóc ầm ĩ đòi anh trở về, thì làm sao anh có được cái quân công này? Đến lúc đó ấy hả, anh sẽ bị cho xuất ngũ, về nhà kế thừa gia nghiệp, ngày ngày tính toán sổ sách hết hơi luôn!”

Anh chàng cảnh sát đặc công suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy, nếu em không rộng lượng như vậy, anh sẽ phải ngoan ngoãn về nhà kế thừa gia nghiệp, nghĩ tới đã thấy thảm rồi! Được, công trạng này coi như là của em!”

Hạ Điềm lại hừ một tiếng.

Chứng kiến sự “sến súa” của hai người, Quý Noãn cảm thấy da đầu tê dại.

“À đúng rồi, Quý Noãn này, mình nghe Tiểu Bát nói cậu chuyển nhà rồi, sao vậy? Chỗ ở cũ có người theo dõi cậu à?” Bỗng Hạ Điềm nhìn về phía Quý Noãn. 

“Không, chỉ là buổi tối về nhà gặp phải một gã say, mình nghĩ chỗ ở cũ không an toàn, nên chuyển đi.” Quý Noãn vừa đưa tay khẽ vuốt ve tay đứa bé, vừa trả lời.

“Chà, như vậy là không được rồi. Cậu có một mình, ở chỗ nào cũng không an toàn. Hiện giờ Phong Lăng không có thời gian tới ở với cậu. Như thế thì để ba của con mình điều tới một thực tập sinh đặc công bộ đội chẳng hạn, tìm một người có bản lĩnh lợi hại làm vệ sĩ cho cậu.” Nói rồi, Hạ Điềm lại ngẩng đầu nhìn về phía người chồng mặc đồng phục cảnh sát mạnh mẽ bằng ánh mắt ôn hòa: “Anh có người nào thích hợp không? Tìm một người thông minh lanh lợi, bản lĩnh cao cường, à đúng rồi, tốt nhất là độc thân! Đẹp trai một chút!

Quý Noãn: “…”

***

Ngày cuối tuần, Quý Noãn phát hiện dường như Nguyệt Hồ Loan có người chuyển đến. Trong khu dân cư thường ngày cấm xe cộ ra vào, nay lại xuất hiện mấy chiếc xe chở đồ dùng trong nhà.

Sau đó cô lại phát hiện hình như những vật dụng kia đều được chuyển vào tòa nhà A1. Nhiều người láng giềng xôn xao bàn tán. Cô hỏi họ, biết những vật dụng đó được đưa đến tầng 16 trên cùng.

Tầng trên cùng?

Tức là căn hộ bốn trăm mấy mét vuông ở ngay phía trên nhà cô?

Thật lạ, mấy ngày hôm trước, Mr. Vinse còn bảo cô khi trở về nhà phải chú ý an toàn, dù sao bốn tầng gần nhà cô nhất cũng không có người ở, chỉ có một mình cô ở một tầng. Anh ta nói, anh ta còn dùng danh nghĩa công ty đi liên hệ người chủ bí ẩn của năm tầng lầu kia, muốn mua mấy tầng căn hộ tốt nhất của Nguyệt Hồ Loan, nhưng đều bị đối phương từ chối. Sau đó, anh ta cũng không liên lạc được với người chủ bí ẩn kia nữa. Anh ta cũng nói, không biết người chủ bí ẩn kia có lai lịch như thế nào, bảo cô phải luôn đề phòng, còn nhất định phải gia cố ổ khóa trong nhà và cài đặt mật mã cho cửa ra vào.

Chẳng phải nghe nói gần đây ngay cả bên địa ốc cũng không có biện pháp liên hệ với chủ sở hữu căn hộ, thế nên tạm thời không thể tiếp tục bán nhà sao? Thế thì vì sao đồ đạc lại được chuyển lên tầng trên cùng?

Hình như khi vừa được xây dựng xong, năm tầng lầu này liền được lắp đặt thiết bị đồng bộ rất sang trọng, hơn nữa đều được làm bằng vật liệu cao cấp nhất. Ngoại trừ đồ nội thất và thiết bị điện, cũng như đồ dùng sinh hoạt, tất cả vật dụng khác đều được lắp đặt rất tốt, không cần phải tu sửa bất cứ thứ gì, nên cô mới có thể vào ở nhanh như vậy. 

Như vậy tầng 16 này đã được bán rồi? Người mua muốn đến ở?

“Thưa cô, làm phiền cô nhường đường.” Hai người thợ đang khiêng tủ rượu đi qua, bởi vì Quý Noãn đang đứng giữa cửa chính dưới lầu tòa nhà mà bảo cô tránh ra.

Lúc này Quý Noãn mới vội nghiêng người tránh qua một bên, lại đưa mắt nhìn tủ rượu mà hai người kia khiêng.

Vừa rồi có người khiêng các loại bàn và tủ thiết kế cho phòng sách, còn bây giờ là tủ rượu, màu sắc đều là đen trắng xám hoặc xanh lam sẫm, cho nên người chủ mới của tầng 16 là nam giới?

Hôm nay Quý Noãn nghỉ làm sớm, không vội lên lầu nên cô ngồi trên băng ghế dài ở bãi cỏ dưới lầu, nhìn những người công nhân chuyển đồ đạc.

Giường, sofa, bàn, tủ chén…

Chuyển tới chuyển lui, không thấy có giường trẻ con hoặc cho trẻ sơ sinh, cũng không thấy có bàn trang điểm cho phụ nữ.

Bởi vậy cô có thể kết luận, người chủ mới là một người đàn ông độc thân.

Khi những người thợ khuân vác xuống lầu, có hàng xóm tò mò hỏi: “Nhà ở tầng trên cùng cũng bán rồi phải không? Đây là chủ nhà mới chuyển đến ở?”

Đám thợ khuân vác chỉ lắc đầu nói không biết, rồi tiếp tục chuyển đồ.

Chọn tập
Bình luận