Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 650: Đừng sợ, là anh!

Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu
Chọn tập

ĐỪNG SỢ, LÀ ANH!

Nhưng chỉ một động tác kéo khóa váy đơn giản mà cũng khiến cho nhiệt độ cơ thể của cô cao vọt lên, cô không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

Thậm chí cô còn nảy ra ý định mù quáng. Cho dù người đàn ông đang nằm dưới đất không khác gì cơn ác mộng của cô, nhưng vẫn có sự quyến rũ cực lớn, dù sao đó cũng là một người đàn ông.

Quý Noãn tiếp tục cắn ngón tay, lại phát hiện dần dần đến cả loại đau đớn này cũng không có tác dụng. Cô hít sâu một hơi, lảo đảo đứng dậy vọt thẳng vào nhà tắm, cuống quýt mở vòi hoa sen ra rồi nhanh chóng chuyển cần điều khiển sang vạch nước lạnh màu xanh.

Đến khi nước lạnh như đá giội xuống buốt thấu tim thì cuối cùng cảm giác khô nóng đáng sợ kia mới dịu đi phần nào. Nhưng sự khô nóng bên trong và cơn lạnh như băng bên ngoài cơ thể tạo ra cảm giác lúc nóng lúc lạnh thật đáng sợ. Cơn nóng như muốn chui ra khỏi cơ thể để xâu xé kháng cự lại với cơn lạnh buốt ở ngoài da, mà người cảm thấy thống khổ đau đớn chính là bản thân cô.

Không biết cô bị loại cảm giác nóng lạnh luân phiên này hành hạ trong bao lâu, trong đầu Quý Noãn liên tục hiện ra những màn nóng bỏng gợi cảm. Cô ngửa đầu lên để mặc nước lạnh gột rửa mặt mình, mệt mỏi phí công liên tục đập đầu vào bức tường phía sau, giống như loại đau đớn này còn không bằng cả nỗi đau nóng lạnh giằng xé trên làn da.

***

Trong lúc Quý Noãn phải chịu đủ loại tra tấn hành hạ trong nhà tắm thì bên ngoài đã có mấy đơn vị báo chí được Quý Mộng Nhiên liên lạc từ sớm lặng lẽ ngồi chờ.

Trước đó bọn họ mơ hồ nghe thấy có tiếng động, nhưng bây giờ thì lại im ắng.

Những ký giả này đều thuộc các loại báo chí nhỏ hoạt động ngầm và các đơn vị truyền thông tạp chí mới ra đời liên kết với các đơn vị báo chí truyền thông lớn khác, chỉ cần có tiền là sẽ viết bài. Tổng cộng ở đây có khoảng bốn năm tờ báo, khi chờ mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì thì có người quyết định gọi điện thoại cho Quý Mộng Nhiên.

“Alo, cô Hai Quý, lâu như vậy rồi mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, không biết có thành công hay không. Cô có nên tự mình sang đây kiểm tra xem thế nào không?”

“Tôi biết cô Hai Quý không tiện ra mặt, nhưng chẳng phải bây giờ đang là thời điểm quan trọng, ai trong chúng ta cũng đều sợ phạm phải sai lầm hay sao? Dù sao muốn dùng chuyện như thế này để hủy hoại Quý Noãn thì chúng tôi cũng phải nghe theo chỉ đạo của cô…”

Người gọi điện thoại đang muốn nói tiếp thì bất chợt một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên từ khúc quanh thang máy đi vào hành lang VIP: “Hủy hoại Quý Noãn? Các người có mấy cái mạng?”

Âm thanh này khiến cho các ký giả trước nay rất giỏi chụp lén các vụ bê bối ngoại tình của các minh tinh giới giải trí hoặc scandals về giới nhà giàu lần đầu tiên bị bao trùm trong nỗi sợ hãi.

Mấy người đang vác máy quay phim và máy chụp ảnh trốn trong góc cũng lập tức nhìn về hướng này.

Có lẽ vì người đàn ông này mặc trang phục màu đen thấm đẫm hơi lạnh đêm Thu, hoặc có thể vì anh ta đang đi về hướng này, ánh mắt nhìn chăm chú vào căn phòng Quý Noãn bị giam bên trong, hơi thở nặng nề lạnh lẽo tỏa ra khiến người ta phải sợ hãi.

Vốn dĩ Quý Noãn sẽ không thể phát sinh chuyện gì vào buổi tiệc tối nay. Dù sao đây cũng là tiệc từ thiện do lãnh đạo thành phố tổ chức, người có đầu óc bình thường sẽ không bao giờ dám động tay động chân trong sự kiện này.

Nhưng Quý Mộng Nhiên thì khác, cô ta bị dồn đến đường cùng, kể cả thủ đoạn tầm thường là tự cắt đường lùi của mình cũng dám làm. Anh được báo rằng, lúc buổi tiệc vừa kết thúc thì cầu dao bị cúp, ngay sau đó Quý Noãn cũng mất tích.

Chỉ vỏn vẹn trong vòng một tiếng đồng hồ trên đường đến khách sạn, anh chợt nhận được tin rượu vang ở buổi tiệc tối nay có vấn đề, không ít ly rượu bị bỏ thuốc. Từ giây phút đó, ánh mắt mà Mặc Cảnh Thâm luôn kìm nén gần như không để lộ ra chút dao động nào đã ẩn giấu ý muốn giết người.

Thấy Mặc Cảnh Thâm tự nhiên xuất hiện ở đây, mấy ký giả kia lập tức hoảng sợ. Từng người đứng trong góc vội vàng đứng bật dậy, đối mặt với khuôn mặt đẹp trai, đường nét lạnh lùng thâm trầm, khuôn mặt không cảm xúc nhưng rất nguy hiểm kia.

Khi đi ngang qua đám ký giả trước mặt, anh chỉ lạnh giọng ra lệnh cho người đi đằng sau: “Dọn dẹp đi.” Ngay sau đó, anh nhìn từng người một, đạp lên những máy chụp hình vừa bị đám ký giả ném xuống đất, rồi đi thẳng về phía cửa phòng.

Thẩm Mục kịp thời giằng lại chiếc thẻ phòng trong tay một ký giả và chiếc chìa khóa chỉ nhân viên khách sạn mới có thể sử dụng được, rồi nhanh chóng giao lại cho Mặc Cảnh Thâm.

Cửa vừa mở, mùi máu tanh nồng lập tức lan ra. Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm chạm ngay phải Thịnh Dịch Hàn đang nằm bất động dưới thảm, trên người anh ta có nhiều chỗ thấm đẫm máu.

Thẩm Mục đi theo vào trong nhìn thấy cảnh này, hoảng hốt: “Thế này…”

Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng liếc nhìn kẻ đang nằm dưới đất không biết còn sống hay đã chết. Anh nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm thì quả quyết rảo bước vào trong.

Anh vừa kéo cửa ra thì nhìn thấy Quý Noãn hoảng loạn quỳ bệt dưới đất, nước lạnh không ngừng giội xuống đầu cô, nhiệt độ trong phòng tắm cũng lạnh như băng. Sắc mặt cô tái nhợt, môi trắng bệch. Cô cau mày nhắm mắt lại như đang phải chịu đựng đau đớn cực độ. Vết cắn trên cổ lộ rõ, vì bị nước dội vào lâu mà sưng lên tấy đỏ.

Quý Noãn đang bị bao vây bởi cảm giác tra tấn nóng lạnh luân phiên thì không hiểu sao, nước lạnh trên đầu bất chợt ngừng lại. Cô mê man mở mắt ra, mông lung nhìn bóng đen quen thuộc đứng trước mặt mình. Đầu tóc ướt nhẹp của cô được một bàn tay ấm áp phủ lên, tránh để cô tiếp tục cứng nhắc đập đầu vào tường. Giọng nói trầm thấp nhuốm đầy xót xa vang lên bên tai cô: “Đừng đập đầu nữa!”

Cô mở to mắt ra, nhưng vì tinh thần không còn tỉnh táo nên không biết có phải mình nghe nhầm hoặc nhìn thấy ảo ảnh hay không. Cô không nhúc nhích, chỉ nhíu mày, khàn giọng nói: “Dù anh có là yêu ma quỷ quái ở đâu đến, cũng không được động vào tôi…”

Nhận thấy hiện tại thần trí cô đã không còn tỉnh táo, Mặc Cảnh Thâm muốn bế cô từ dưới sàn lên. Nhưng khi anh vừa chạm vào hông Quý Noãn thì cô lập tức run bắn lên như bị điện giật. Không lẽ Thịnh Dịch Hàn tỉnh lại rồi sao? Anh ta định làm gì?

Cô cuống quýt muốn giãy ra: “Không được động vào tôi! Buông ra! Cấm động vào tôi!!” Cô hét khản cả cổ, cúi đầu xuống như muốn ngoạm vào tay anh.

Mặc Cảnh Thâm bị cắn nhưng lại ôm cô chặt hơn, dứt khoát bế cơ thể ướt sũng lạnh như băng của cô từ dưới sàn gạch men lên. Anh cúi xuống hôn lên cái trán ướt nhẹp để trấn an cô, nói: “Đừng sợ, anh đây.”

“Buông ra… Đừng ôm… Cấm động vào tôi… Đừng…” Quý Noãn như không nghe thấy gì, tay chân vung đá loạn xạ.

Mặc Cảnh Thâm đè cô lại không cho giãy giụa, không thể tưởng tượng nổi vừa rồi cô đã phải sợ hãi đến thế nào. Anh vững vàng ôm cô vào lòng: “Nhìn thấy rõ anh chưa? Đừng sợ nữa, nhé! Không sao đâu, anh đưa em về nhà.”

Chọn tập
Bình luận