Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 155: Quý noãn, cô chờ đó!

Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu
Chọn tập

Editor: Nguyetmai

Phong Lăng lưu loát đẩy mạnh Quý Mộng Nhiên lên bức tường đổ nát phía sau. Quý Noãn không đợi Quý Mộng Nhiên thét lên mà đã vô cảm xoay người bỏ đi.

Quý Mộng Nhiên bị đẩy mạnh lên tường, lưng bị va đập đau, sắc mặt tái nhợt. Cô ta hoảng sợ nhìn chòng chọc cô gái tóc ngắn trước mắt: “Tôi cảnh cáo cô, đừng chạm vào tôi! Nếu các người làm gì tôi, có tin tôi đi kiện không! Kiện đến mười tám đời tổ tông nhà cô cũng không được yên ổn!”

Phong Lăng hờ hững, liếc nhìn cô ta một cái: “Tôi còn chưa ra tay, cô kêu la cái quái gì?”

Trong chớp mắt, sắc mặt Quý Mộng Nhiên thoắt đỏ thoắt trắng, hai bàn tay siết chặt quần áo. Cô ta sợ mình bị đánh nên khẩn trương đến nỗi khớp xương ngón tay cũng trắng bệch.

“Đừng lo, bà Mặc không có ý định lấy mạng cô.” Phong Lăng cười khẩy: “Lòng hiếu kỳ của cô Hai nhà họ Quý quá mạnh, dù sao cũng không thể để cô đi một chuyến uổng phí. Nếu đã đến thì cô đừng vội ra về.”

“Cô, cô có ý gì…” Ánh mắt rét lạnh của Phong Lăng đông cứng Quý Mộng Nhiên, môi cô ta run rẩy không ngừng.

Phong Lăng lấy điện thoại di động của Quý Mộng Nhiên trong túi ra. Cô ta vừa thấy đã lập tức muốn giơ tay cướp lại: “Trả cho tôi!”

Nhưng tay cô ta còn chưa chạm vào thì chiếc điện thoại trong tay Phong Lăng đã trượt xuống, rơi trên mặt đất. Cô ta không thể nào chụp kịp.

Quý Mộng Nhiên thấy không ổn, vội vã cúi người nhặt lên. Bất chợt Phong Lăng giơ chân đạp một cú lên chiếc điện thoại, lập tức tiếng màn hình vỡ vụn vang lên từ chân cô.

Quý Mộng Nhiên nhìn thấy cảnh này thì cả người phát run. Cô ta chậm chạp ngước mắt lên, cố nén tiếng khóc sắp bật ra, người run như cầy sấy, lùi về phía sau đề cao cảnh giác, lưng đụng vào vách tường.

“Cô biết đây là chỗ nào không?” Phong Lăng lên tiếng, giọng nói vẫn rét lạnh như cũ.

Quý Mộng Nhiên vô thức nhìn xung quanh một vòng, chột dạ trả lời: “Đây là khu chung cư bị dỡ bỏ đã lâu.”

Vóc dáng Phong Lăng rất cao, cô nhìn cô ta từ trên xuống: “Nơi này đã dỡ bỏ nhiều năm nhưng lại chẳng có một nhà đầu tư nào đến xây dựng. Cô Quý đây có nghe nói đến lý do chưa?”

Vẻ mặt Quý Mộng Nhiên chuyển dần từ sợ hãi sang hoảng loạn, cô ta trợn mắt nhìn Phong Lăng.

Nếu cô ta nhớ không lầm, mười mấy năm trước nơi này là một khu chung cư mới, rất nhiều người chuyển vào đây ở. Nhưng chẳng bao lâu sau thì nơi này phát sinh tin đồn ma quỷ và các sự việc dị thường, khiến cho rất nhiều người vội vã chuyển đi. Bởi vì nơi này vốn là khu nghĩa địa trăm năm trước của Hải Thành mà nhà đầu tư vô lương tâm kia đã chiếm dụng. Chẳng qua thời gian đã trôi qua quá lâu nên rất nhiều người cũng lãng quên mục đích sử dụng trước đó của khu đất này là gì, thế nên họ mới mua căn hộ ở đây.

Mấy năm đó, nơi này thường lan truyền tin đồn ma quái, không ai dám đến gần. Về sau, không biết là vì tất cả mọi người đều chuyển đi hay là do tin đồn kinh dị đó bùng lên dữ dội mà nơi này bị dỡ bỏ. Đến nay vẫn không có nhà đầu tư nào dám mua mảnh đất này nữa.

Hiện giờ nơi cô ta đang đứng lên chính là khu nghĩa địa trăm năm trước, cùng với những bức tường bị đập phá.

“Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa. Cô Hai nhà họ Quý có mang ô không? Nếu không, một mình cô ở đây dầm mưa bị cảm sẽ không tốt đâu.” Phong Lăng vừa nói vừa nhanh tay giật lấy túi xách trong tay Quý Mộng Nhiên. Cô mở khóa kéo, dốc ngược túi, tất cả đồ đạc rơi lộp độp xuống đất. Phong Lăng rũ mắt nhìn đống mỹ phẩm và thẻ ngân hàng linh tinh này nọ, cười khẩy, sau đó lấy chân đá đá vài cái, như cười như không: “Quả thật là không mang dù, vậy xem ra cô đành phải dầm mưa rồi.”

“Cái gì mà một mình ở đây chứ?” Đột nhiên sống lưng Quý Mộng Nhiên lạnh toát, cô ta bị hù dọa đến sắc môi trắng bệch, không còn tâm trí đâu mà để ý đống đồ đạc trong túi xách.

“Cũng không hẳn là một mình.” Đột nhiên nụ cười Phong Lăng lạnh buốt, nhìn cô ta bằng ánh mắt tà ác: “Có lẽ tối hôm nay sẽ có rất nhiều người chui lên từ lòng đất làm bạn với cô đấy. Cô Hai nhà họ Quý không cần quá sợ hãi.”

“Rốt cuộc cô muốn làm gì! Tôi không muốn ở lại đây! Cút ngay! Để tôi đi!” Quý Mộng Nhiên bị hù đến dựng cả tóc gáy, hét lên chói tai, sau đó giơ tay muốn đẩy Phong Lăng ra để chạy trốn.

Phong Lăng tránh thoát, trở tay bắt được cổ tay cô ta, đẩy Quý Mộng Nhiên trở lại trên tường.

“Đây chỉ là một cảnh cáo nhẹ nhàng, nếu sau này cô còn dám theo dõi bà Mặc, e rằng sẽ không chỉ đơn giản là bị vứt ở đây một đêm đâu.” Phong Lăng lạnh lùng nói: “Cô Hai nhà họ Quý, chúc cô buổi tối vui vẻ.”

“Cô làm gì đó! Cô quay về đây! Mau đưa điện thoại của cô cho tôi!” Quý Mộng Nhiên rất sợ bị vứt ở đây. Bây giờ trong tay cô ta chẳng có thứ gì, xung quanh đây lại không thể gọi xe. Cô ta điên cuồng nhào đến như muốn níu kéo Phong Lăng lại.

Nhưng không ngờ Phong Lăng không hề nương tay, hất ngược cô ta trở về. Quý Mộng Nhiên lảo đảo ngã ngồi trên đất.

***

Mấy phút sau, Phong Lăng trở lại xe, nói với Quý Noãn ở bên trong: “Bà Mặc, có thể đi rồi.”

Tiểu Bát vẫn không hiểu rõ tình hình, nhưng thấy vẻ mặt Quý Noãn lãnh đạm như có điều suy tư thì lại không dám hỏi. Đến khi Phong Lăng trở về, cô nàng mới nhìn đồng hồ, nhỏ tiếng hỏi: “Chị Đại Noãn, người bên kia vẫn còn ở quảng trường Tây Dân, chúng ta có đi nữa không?”

“Đi.” Quý Noãn đóng tài liệu lại: “Đi thôi.”

***

Vất vả lắm Quý Mộng Nhiên mới vùng vẫy đứng lên được. Cô ta lê từng bước về phía trước, muốn đi tới chiếc taxi vừa nãy để trở về. Nhưng đống phế tích này lại giống như mê cung, cô ta dò dẫm rất lâu mới có thể tìm thấy chỗ cũ. Tuy nhiên tài xế đã mất kiên nhẫn mà lái xe bỏ đi từ bao giờ.

Sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, quả thật ban đêm có mưa. Màn đêm vốn đen kịt nay lại giăng mây đen thì càng thêm tối tăm. Từng cơn gió lạnh lẽo thổi sau lưng cô ta, kèm theo đó là tiếng gió lọt qua khe nứt của bức tường đổ nát, phát ra âm thanh rợn người.

Quý Mộng Nhiên bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta hoảng hốt, chạy thẳng một mạch ra ngoài. Tuy đường cái rộng rãi nhưng lại không có xe qua lại.

Nơi này vốn là vùng hoang vu hẻo lánh nhất Hải Thành, bình thường ít ai lui tới. Ngay cả giao lộ lên đường cao tốc của thành phố cũng không có ở đây nên rất ít xe chạy trên đường này.

Vừa nghĩ tới bản thân bị Quý Noãn cố ý dẫn dụ chạy hơn một nửa Hải Thành đến đây, Quý Mộng Nhiên hối hận tột cùng. Cô ta tức giận gào rống trước đống hoang tàn mờ mịt: “Quý Noãn, chị chờ đó! A a a a!!!”

Xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng vọng cũng bị nuốt chửng, chỉ còn từng đợt gió thổi lùa sau lưng cô ta.

Một giọt mưa lạnh buốt rơi trên mặt, Quý Mộng Nhiên lạnh đến nỗi hai tay ôm chặt ngực, quay đầu lại, vừa dè chừng vừa sợ hãi liếc nhìn đống hoang phế bị dỡ bỏ.

Trước kia cô ta từng nghe những chuyện ma quái ở đây. Vừa nghĩ đến những thứ kinh khủng sẽ nhảy ra trong đêm khuya thanh vắng, cô ta sợ đến hai chân mềm nhũn.

Quý Mộng Nhiên cắn chặt răng, rụt cổ, không dám quay đầu nhìn lại. Mưa trút càng ngày càng lớn xuống đỉnh đầu, cô ta hoảng hốt men theo con đường mà chạy, sau lưng gió thổi vù vù. Đột nhiên một bức tường trong đống hoang tàn đổ ầm xuống, dọa Quý Mộng Nhiên ngã ngồi trên đường cái, cặp mông tê rần.

Chọn tập
Bình luận