Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 171: Trò đùa ác ôn này là của ai? hay là ai đó có ý đồ Khác?

Tác giả: Thanh Thanh Thùy Tiếu
Chọn tập

Translator: Nguyetmai

Quý Noãn cầm bưu phẩm chuyển phát nhanh quay người vào thang máy.

Cô vừa quay về trước cửa phòng làm việc thì Phong Lăng nhìn thấy cái hộp trong tay cô: “Đây là cái gì vậy?”

“Bưu phẩm chuyển phát nhanh vừa lấy lên, không biết bên trong là cái gì.” Quý Noãn vừa nói vừa định đi vào.

Sắc mặt nghiêm nghị của Phong Lăng bỗng dưng cảnh giác lên, chợt xoay người đi vào phòng làm việc cùng Quý Noãn. Vừa đi cô vừa nói: “Để tôi giúp cô mở, cô đứng xa ra một chút.”

Quý Noãn dừng lại, định nói không sao, chỉ là bưu phẩm chuyển phát nhanh thôi.

Nhưng cô đã nhìn thấy Phong Lăng nhanh nhẹn ôm lấy cái hộp bước đến bên bàn làm việc. Cô biết bình thường Phong Lăng rất cẩn thận và có trách nhiệm với công việc nên cô cười trêu chọc: “Được thôi. Vậy cô mở ra đi. Cẩn thận đấy, đừng bảo có bom gì gì đó ở bên trong đấy nhé.”

Quý Noãn đang nói chuyện thì Phong Lăng đã mở lớp bọc chống nước bên ngoài ra rồi mở nắp hộp. Sau khi nhìn vào đồ vật ở bên trong, Phong Lăng ngừng một lát rồi quay đầu lại nhìn Quý Noãn.

“Cái gì vậy?” Quý Noãn bước đến, cúi đầu nhìn thấy bên trong hộp là một con búp bê không quá lớn cũng không phải nhỏ. Con búp bê rất xinh đẹp đáng yêu trong bộ váy cưới màu trắng.

“Ô! Sao lại là búp bê? Ai tặng loại quà này cho tôi nhỉ?… A!”

Quý Noãn duỗi tay nâng con búp bê lên. Thế nhưng tay cô vừa đụng vào búp bê thì lòng bàn tay đau nhói khủng khiếp. Cô thốt lên một tiếng kêu khẽ, máu cũng từ lòng bàn tay chảy từng giọt từng giọt vào bộ váy cưới của búp bê.

“Cẩn thận!” Phong Lăng nhanh mắt nhìn thấy vội vàng kéo cánh tay Quý Noãn ra, rồi lại đạp chiếc hộp văng xuống đất.

Quý Noãn đảo mắt, khiếp sợ nhìn con búp bê chỉ trong nháy mắt tách ra thành từng khúc nằm trên mặt đất. Cô không để ý đến lòng bàn tay đau đớn, chỉ nhìn chòng chọc con búp bê hình như đã bị cắt ra từng khúc rồi ghép vào, đặt trong hộp. Hơn nữa những lưỡi dao còn rơi đầy ra đất…

Áo cưới trên người con búp bê nhuộm đỏ máu, đầu và tay chân tách rời, thoáng nhìn qua đã thấy đáng sợ!

“Cô không sao chứ?” Phong Lăng lạnh mắt nhìn con búp bê đáng yêu bỗng trở nên đáng sợ nằm dưới sàn, kéo cánh tay Quý Noãn lại. Phong Lăng nhìn thấy ngón tay và lòng bàn tay Quý Noãn bị lưỡi dao cắt vào, chỗ bị thương nông sâu khác nhau.

“Không sao đâu.” Quý Noãn lắc đầu. Tay cô không quá đau, chẳng qua lưỡi dao cứa vào hơi sâu nên máu chảy cũng khá nhiều.

Cô lại liếc mắt nhìn con búp bê nằm dưới sàn, đuôi lông mày khẽ nhướng, rơi vào trầm tư.

Trò đùa ác ôn này là của ai? Hay là ai đó có ý đồ khác?

Phong Lăng kéo Quý Noãn lùi về phía sau một bước, phòng trường hợp trên người con búp bê lại còn có vấn đề khác. Sau khi chắc chắn Quý Noãn đã đứng ở khoảng cách khá an toàn, cô mới bước đến cúi người xuống, cởi chiếc váy nhuốm máu trên người búp bê ra. Bây giờ cô mới nhìn thấy cả người búp bê đều bị cắm lưỡi dao, lớp trong của váy cưới giấu không ít lưỡi dao rất nhỏ, rất sắc.

Quý Noãn nhìn chằm chằm đống lưỡi dao kia rồi lại tư lự nhìn xuống tay mình.

Phong Lăng kiểm tra xong thì đứng dậy nói: “Chỗ bị cắt trên tay cô rất sâu, trước tiên chúng ta vào viện cầm máu băng lại đã.”

Quý Noãn gật đầu rồi lại quay đầu liếc nhìn hộp bưu phẩm chuyển phát nhanh. Phong Lăng như rất hiểu ý cô, bước đến giật tờ biên lai chuyển phát nhanh ra.

Hai người đi ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc Tiểu Bát đi ngang qua nhìn thấy tay Quý Noãn thì lập tức kêu lên: “Mẹ ơi, chị Đại Noãn, tay chị bị sao thế? Sao nhiều máu thế này?”

Quý Noãn ra hiệu cho Phong Lăng đưa tờ biên lai chuyển phát nhanh cho Tiểu Bát: “Em đi đến công ty chuyển phát nhanh điều tra, yêu cầu họ tra xem bưu phẩm chuyển phát này từ đâu đến. Nếu họ không cho điều tra thì gọi điện thoại tố cáo họ ngay.”

Tiểu Bát hơi ngẩn người cầm lấy rồi gật đầu: “Được. Nhưng chị Đại Noãn, tay chị…”

“Không sao đâu, chỉ chảy máu thôi, đừng để lộ ra ngoài.” Quý Noãn không nói nhiều, đi thẳng ra ngoài.

“Chúng ta đến bệnh viện của Bác sĩ Tần, cách đây không xa.” Phong Lăng nói lúc đẩy cánh cửa trước mặt ra.

Quý Noãn vẫn đang mải mê nghĩ nguyên nhân chuyện con búp bê mặc váy cưới nên không nhiều lời.

Khi lên xe, Quý Noãn thấy nét mặt nghiêm túc của Phong Lăng liền suy nghĩ một chút rồi nói: “Là tại tôi không cẩn thận, mà đây cũng chỉ là vết thương ngoài da. Cô đừng báo cho Cảnh Thâm, kẻo anh ấy lại lo lắng.”

Phong Lăng đang lái xe quay đầu sang nhìn cô: “Là lỗi của tôi, tôi không nên mất cảnh giác khi nhìn thấy trong hộp chỉ là một con búp bê. Sớm muộn gì ông Mặc cũng sẽ biết chuyện này, chúng ta muốn giấu cũng không giấu được.”

“Chúng ta đến bệnh viện trước đã, chờ Tiểu Bát kiểm tra kết quả bên kia thế nào rồi tính tiếp.” Quý Noãn cúi xuống nhìn tay mình.

Phong Lăng không trả lời, xoay người lái xe tiếp.

***

Tại bệnh viện.

Tần Tư Đình vừa giúp Quý Noãn bôi thuốc vừa giễu cợt lạnh nhạt nói: “Các cô thật sự xem tôi là bác sĩ vạn năng đấy à? Tôi là bác sĩ nội khoa, bị thương thế này lại chạy đến đây xử lý. Đang yên ổn trong phòng làm việc sao cô lại bị thế này? Rốt cuộc vì sao cô lại bị thương?”

Phong Lăng đứng cạnh Quý Noãn không nói lời nào. Từ lúc mới bước vào thấy Tần Tư Đình thì cuối cùng Quý Noãn mới bứt khỏi những suy nghĩ kia, đặc biệt để ý kỹ ánh mắt của anh trong chốc lát.

Cái bộ mặt cười cợt như hồ ly thế này khiến cô cứ tưởng chuyện ở câu lạc bộ Tử Tinh Thành như chưa từng diễn ra.

“Ôi, anh nhẹ tay chút đi!” Lòng bàn tay Quý Noãn chợt đau nhói khiến cô kêu lên: “Anh muốn nhét cồn sát khuẩn vào trong vết thương của tôi đấy à? Anh không thấy hai vết cắt trong lòng bàn tay tôi rất sâu sao? Nhẹ tay một chút có được không…”

Tần Tư Đình cười khúc khích nói: “Chịu khó chút.”

Quý Noãn: “…”

Cô chợt ngước mắt lên nhìn Phong Lăng. Vừa rồi cô đã nói đến khoa ngoại tìm bác sĩ sát trùng rồi băng bó cho cô là được. Nhưng Phong Lăng kiên trì dẫn cô đến tìm Bác sĩ Tần, như thể ngoài Bác sĩ Tần ra thì không có ai khác đáng tin cậy cả.

“Cô đừng nhìn Phong Lăng làm gì. Lúc ở Mỹ cô ấy bị thương nặng khi làm nhiệm vụ, suýt nữa thì không giữ được cái mạng nhỏ kia. Lúc đó tôi cướp cô ấy từ Quỷ Môn Quan trở về. Suy nghĩ của cô ấy rất bảo thủ. Cả đời này e rằng ngoài tôi ra thì trong mắt cô ấy không có ai gánh nổi hai chữ bác sĩ này đâu.” Tần Tư Đình ôn hòa nói rồi lại dùng cồn sát khuẩn lau ngón tay của Quý Noãn. Khi thấy cô đau đến cắn chặt răng lại thì lãnh đạm hỏi: “Đau như vậy sao?”

“Tay tôi lúc mới bị thương còn không thấy đau lắm. Hay trong cồn của anh có cả muối… Xót muốn chết…” Quý Noãn vừa nói vừa định rụt tay lại: “Xong chưa? Không nặng lắm, không cần phải băng bó.”

“Vết thương trong lòng bàn tay khá nặng, nhất định phải băng bó lại. Ngón tay thì không sao, khử trùng rồi bôi thuốc lên là được.” Giọng Tần Tư Đình nhàn nhạt: “Mấy hôm nữa cô giữ gìn không để tay đụng nước, tránh bị nhiễm trùng.”

Quý Noãn gật đầu.

Tần Tư Đình cầm chai cồn sát khuẩn đặt lên giá, rồi liếc xéo cô: “Tay bị thương thế này, cô đã báo cho chồng cô chưa?”

“Buổi tối về nhà tôi sẽ nói cho anh ấy.”

“Cũng được.” Tần Tư Đình nói xong thì xoay người gõ hai cái vào máy tính, rồi quay sang nhìn Phong Lăng: “Tôi kê đơn thuốc cho cô ấy. Cô xuống nhà thuốc bệnh viện dưới tầng ba lấy thuốc về. Mỗi ngày bôi hai lần cho cô ấy vào buổi sáng và buổi tối.”

Chọn tập
Bình luận