Dứt lời, Mạc Oánh hất tay anh ra đi nhanh về phía trước.
“Mạc Oánh, em đừng đi, đừng đi. . . . . .”
Diệp Phong chạy đuổi theo, ngay cả cái ngoảnh mặt lại cô cũng không có, Mạc Oánh cố gắng để bản thân không quay đầu lại, chỉ sợ nhìn anh chỉ thêm mềm lòng, bản thân không thể mềm lòng, bản thân phải cứng rắn hơn nữa, đối với anh như vậy mới tốt cho đôi bên.
Gần tới làn đường dành cho người đi bộ, còn 5 giây nữa đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, chân Mạc Oánh vừa chạm vạch trắng, một chiếc Audi màu trắng A5 vọt tới ——
“Mạc Oánh cẩn thận!” Giọng nói của Diệp Phong vang lên sau lưng, tiếp đó cánh tay bị lực mạnh đẩy ngang.
Mạc Oánh té ngã xuống đất, nhưng lại không thấy đau, cảm thấy thân thể chạm vào vật mềm, giống như cái gối hơi.
Ven đường có người tốt bụng đỡ cho cô: “Nguy hiểm thật a, người nọ lái xe kiểu gì, rõ ràng là đèn đỏ còn đạp ga, muốn đụng chết người a!”
Mạc Oánh ngẩng đầu nhìn hướng chiếc Audi chạy, cô nhìn bảng số xe mơ hồ nhớ không lầm là bốn số tám….
“Cô gái, cô không sao chứ?”
Mạc Oánh quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Diệp Phong đã té xuống đất, tay bị trầy, dường như rất đau.
“Diệp Phong, anh không sao chứ? Có chỗ nào không khỏe không? Tay đau lắm hả? Để em xem một chút. . . . . .” Cô luống cuống tay chân, muốn xem anh bị thương nặng không, nhưng không dám đụng vào.
“Anh không sao. . . . . .” Diệp Phong cố chịu đau đớn.
“Cô gái, phía trước có bệnh viện, mau đỡ anh ta đến đó khám, không chừng là trật khớp. . . . . .”
“Cám ơn anh!”
Người tốt bụng phụ cô đỡ Diệp Phong đi tới bệnh viện.
Ngày quay phim thứ nhất, Mạc Oánh tới trễ!
Thời điểm cô chạy thục mạng tới phim trường, sắc mặt đạo diễn đen không khác gì Bao Thanh Thiên.
“Rất xin lỗi, do kẹt xe nên tôi tới trễ.” Mạc Oánh cúi đầu nhận lội, đã sớm nghe nói Trương đạo diễn là một người rất nghiêm khắc, ghét nhất diễn viên trễ nãi thiếu trách nhiệm nghề nghiệp!
Nay là ngày đầu tiên bấm máy cô lại lựa đúng ngày để đi trễ, khẳng định để lại cho ông ấn tượng xấu rồi.
Trương đạo diễn thấy mặt cô liền mắng một trận, cũng may chưa đuổicô ra khỏi phim trường: “Còn không mau cút đi trang điểm!”
Dứt lời, Mạc Oánh hất tay anh ra đi nhanh về phía trước.
“Mạc Oánh, em đừng đi, đừng đi. . . . . .”
Diệp Phong chạy đuổi theo, ngay cả cái ngoảnh mặt lại cô cũng không có, Mạc Oánh cố gắng để bản thân không quay đầu lại, chỉ sợ nhìn anh chỉ thêm mềm lòng, bản thân không thể mềm lòng, bản thân phải cứng rắn hơn nữa, đối với anh như vậy mới tốt cho đôi bên.
Gần tới làn đường dành cho người đi bộ, còn 5 giây nữa đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, chân Mạc Oánh vừa chạm vạch trắng, một chiếc Audi màu trắng A5 vọt tới ——
“Mạc Oánh cẩn thận!” Giọng nói của Diệp Phong vang lên sau lưng, tiếp đó cánh tay bị lực mạnh đẩy ngang.
Mạc Oánh té ngã xuống đất, nhưng lại không thấy đau, cảm thấy thân thể chạm vào vật mềm, giống như cái gối hơi.
Ven đường có người tốt bụng đỡ cho cô: “Nguy hiểm thật a, người nọ lái xe kiểu gì, rõ ràng là đèn đỏ còn đạp ga, muốn đụng chết người a!”
Mạc Oánh ngẩng đầu nhìn hướng chiếc Audi chạy, cô nhìn bảng số xe mơ hồ nhớ không lầm là bốn số tám….
“Cô gái, cô không sao chứ?”
Mạc Oánh quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Diệp Phong đã té xuống đất, tay bị trầy, dường như rất đau.
“Diệp Phong, anh không sao chứ? Có chỗ nào không khỏe không? Tay đau lắm hả? Để em xem một chút. . . . . .” Cô luống cuống tay chân, muốn xem anh bị thương nặng không, nhưng không dám đụng vào.
“Anh không sao. . . . . .” Diệp Phong cố chịu đau đớn.
“Cô gái, phía trước có bệnh viện, mau đỡ anh ta đến đó khám, không chừng là trật khớp. . . . . .”
“Cám ơn anh!”
Người tốt bụng phụ cô đỡ Diệp Phong đi tới bệnh viện.
Ngày quay phim thứ nhất, Mạc Oánh tới trễ!
Thời điểm cô chạy thục mạng tới phim trường, sắc mặt đạo diễn đen không khác gì Bao Thanh Thiên.
“Rất xin lỗi, do kẹt xe nên tôi tới trễ.” Mạc Oánh cúi đầu nhận lội, đã sớm nghe nói Trương đạo diễn là một người rất nghiêm khắc, ghét nhất diễn viên trễ nãi thiếu trách nhiệm nghề nghiệp!
Nay là ngày đầu tiên bấm máy cô lại lựa đúng ngày để đi trễ, khẳng định để lại cho ông ấn tượng xấu rồi.
Trương đạo diễn thấy mặt cô liền mắng một trận, cũng may chưa đuổicô ra khỏi phim trường: “Còn không mau cút đi trang điểm!”