Tôi không biết liệu mình có làm như vậy không nữa…
Cô ta thở dài, tiếp tục nói: “Mặc dù anh ấy có rất nhiều tiền, nhưng ở bên cạnh anh ấy tôi không có cảm giác an toàn, cuối cùng tôi vẫn cảm thấy, người đàn ông như vậy, một ngày nào đó cũng sẽ rời bỏ tôi mà thôi… Tôi cần nhiều tiền hơn mới có thể cho tôi cảm giác an toàn, làm tôi hài lòng.”
“Vậy cô… Có hối hận không?” Tôi cẩn thận ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô ta.
Cô ta suy nghĩ một lúc: “Lúc đó không hối hận, nhưng bây giờ, thấy anh ấy kết hôn… Hình như, cũng có hối hận một chút…” Cô ta nói xong, cười với tôi: “Cô yên tâm, bây giờ chúng tôi thật sự chỉ là bạn bè thôi, anh ta không còn thích tôi nữa, nếu như cho tôi được lựa chọn một lần nữa, tôi nghĩ, tôi vẫn sẽ chọn tiền!”
“Ông ta… Cho cô bao nhiêu tiền?” Tôi chỉ ông ta, chính là Lục Chấn Hải, tôi rất hiếu kỳ, không biết ông ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền mà khiến cô ta buông tha cho người đàn ông ưu tú như Lục Minh Hiên.
“Mười tỉ!” Cô ta nhẹ nhàng nói ra con số khủng khiếp này, giống như con số này trong mắt cô ta chẳng là bao nhiêu cả.
Mười tỉ, rời khỏi một người đàn ông, tôi nghĩ, rất nhiều người phụ nữ đều sẽ không cưỡng lại được con số này!
Nếu số tiền hấp dẫn này cũng nằm ngay trước mặt tôi, liệu tôi cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy không?
Dường như cô ta cũng nhìn ra ý tưởng của tôi, vỗ vỗ lên vai tôi: “Lục Minh Hiên thật sự là một người đàn ông tốt, có lẽ cô sẽ cảm thấy anh ấy lăng nhăng, thích đùa bỡn tình cảm, thật ra thì anh ấy cũng rất chung tình, chẳng qua là… Người đã từng bị thương rồi sẽ thích làm một điều gì đó để che giấu nội tâm bi thương của mình, nhớ năm đó khi anh ấy ở cùng với tôi, đã đoạn tuyệt quan hệ với tất cả những người phụ nữ khác, vậy mà tôi còn làm tổn thương anh ấy…”
“Cô đừng ngốc giống như tôi, hãy quý trọng người đàn ông này cho thật tốt, nếu không sau này cô sẽ rất hối hận đó!” Lúc cô ta nói những lời này, biểu cảm trong con ngươi xinh đẹp làm tôi nhìn không thấu.
Cô ta nói xong liền rời đi.
Tôi đứng một mình trong phòng hóa trang, suy nghĩ bay đến nơi xa xăm…
Lúc tôi quay trở lại bữa tiệc, từ đằng xa đã nhìn thấy Lục Minh Hiên và Mộng Na đang nói chuyện với nhau, hai người cầm ly rượu trong tay, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, giống như đang trò chuyện rất vui vẻ, sau đó hai người còn lấy điện thoại di động ra, hình như là đang trao đổi số điện thoại.
Tôi do dự một chút, từ từ đi tới.
“Vợ anh đã quay trở lại rồi, em không quấy rầy hai người nữa, hôm nào lại liên lạc, anh vẫn còn nợ em một bữa cơm đó!” Cô ta vẫy vẫy tay, rời đi..