Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

“Tôi muốn mua quần!” Anh ta giống như một đứa con nít, giận dỗi với tôi.

“Không có tiền làm sao mua được?”

“Tôi mặc kệ!” Tính cách ngang ngược bốc đồng của anh ta lại bộc phát!

Thấy anh ta kiên trì như vậy, tôi cũng bó tay, nếu còn không chịu mua quần cho anh ta, không chừng anh ta sẽ đi cướp của người khác mất!

Tôi lôi kéo tay anh ta: “Đi, dẫn anh đi mua quần!”

Thật vất vả tìm được một chỗ bán quần áo vỉa hè, tôi ngồi xổm xuống, chọn một cái quần hoa văn đủ màu sắc: “Cái quần này bao nhiêu tiền?”

“Ba mươi lăm đồng!” Người bán hàng nói.

“Cái quần này mà ba mươi lăm đồng gì chứ! Chất lượng như thế này, tám đồng là được rồi!” Tôi tùy tiện nói, Lục Minh Hiên trợn mắt nhìn tôi, hiển nhiên là bị tôi làm cho kinh ngạc.

Tôi liếc một cái, không thèm để ý tới anh ta.

“Cô gái này thật biết nói đùa! Tám đồng bây giờ muốn mua cái quần lót còn không đủ nữa, cái quần lớn như vậy làm sao bán tám đồng tiền được!” Giọng nói của người bán hàng tăng cao thêm vài lần.

“Loại quần như vậy đều là giá này thôi, tôi mua hoài còn không biết sao! Cho thêm năm xu nữa, tám đồng rưỡi, muốn bán cũng được, không bán thì thôi!” Tôi bỏ lại một câu, kéo Lục Minh Hiên đi.

Còn chưa đi được vài bước, người bán gọi tôi lại từ phía sau: “Này này này, cô gái quay lại đây đi, tám đồng rưỡi thật sự không được đâu! Thêm mấy đồng nữa đi, mười lăm đồng bán cho cô!”

Lục Minh Hiên vừa nghe đến mười lăm đồng liền nắm chặt tay tôi, giống như muốn nói với tôi: Mười lăm đồng kìa, có nghe thấy không, chúng ta đủ tiền đó! Còn không mau đi trả tiền đi!

Tôi mặc kệ, tiếp tục kéo anh ta đi!

“Mười hai đồng được không!”

Tôi cũng mặc kệ, tiếp tục đi!

“Giá thấp nhất mười đồng tiền! Muốn thì lấy, không mua thì thôi vậy!”

Tôi dừng bước lại, ừm, chính là cái giá này, quay lại trước mặt người bán hàng, đưa qua mười đồng tiền.

“Cô gái này thật là biết trả giá, bán cho cô cái quần này cũng lỗ vốn, bây giờ buôn bán không dễ dàng gì…. “

Tôi thầm nghĩ trong bụng, mấy người bán cái gì mà chả lỗ vốn, mỗi lần trả giá xong đều sẽ nói mấy câu này, tôi nghe nhiều cũng chán rồi. Làm ăn lỗ vốn thì sẽ không có người làm! Đã là bán hàng, thì nhất định sẽ kiếm được lãi, chỉ là nhiều hay ít mà thôi!

Anh ta cầm cái quần lên nhìn tới nhìn lui, cau mày: “Cái quần này xấu quá!”

Chọn tập
Bình luận