Trước cửa tòa biệt thự xa hoa.
Mạc Oánh cầm điện thoại bấm dãy số trên tấm card lấy ra từ túi.
“Ai đó?” Không đợi cô mở miệng, đầu bên kia đã truyền đến âm thanh lạnh nhạt.
“Xin chào, Lục tiên sinh, tôi là Mạc Oánh.”
“Có chuyện gì nói.”
“Có một số việc, tôi muốn gặp mặt anh nói chuyện một chút.”
Lúc này, bên đối phương phát ra giọng điệu nhẹ nhàng: “Lục tổng, bây giờ chúng ta đi đâu tốt nhỉ? Chi bằng trực tiếp tới khách sạn, chúng ta dùng cơm tối, có được không vậy. . . . . .”
“Câm miệng!” Lục Minh Hiên quát lại dường như rất không vui mừng.
“Nếu Lục tiên sinh đang bận, cũng không sao, em có thể chờ ngài, dù có trễ cũng được. Hay ngài cho em thời gian nhất định, ngày mai em đến tìm ngài, hi vọng ngài không để em đợi quá lâu.”
Anh trầm mặc một hồi nói: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi. . . . . . Ở tại bên ngoài cửa nhà anh.”
“Cô vào nhà chờ tôi, tôi trở về ngay.” Anh cúp điện thoại.
20 phút sau, một chiếc Ferrari màu đỏ xuất hiện trước mặt của cô.
Cửa kiếng xe quay xuống, hai bên gò má anh tuấn phản chiếu dưới ánh mặt trời tôn lên nét đẹp của anh
“Thế nào không vào chờ?”
“. . . . . .” Mạc Oánh không nói gì.
“Lên xe!”
Phòng ngủ chính rộng rãi xa hoa, Lục Minh Hiên cởi tây trang áo khoác, đứng ở phía trước cửa sổ hút thuốc lá.
“Chuyện gì, nói đi.”
Lòng bàn tay Mạc Oánh đổ mồ hôi, cắn cắn môi, cứ như đang làm chuyện trọng đại không bằng, xông lên trước, không do dự vòng tay ôm sau lưng anh.
Thân thể anh bất chợt rụt lại “Cô làm gì đó?”
Cô không trả lời anh, ngón tay thon mềm xoa lồng ngực rắn chắc, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới, ngay khi chạm tới thắt lưng anh, bất chợt bị chặn lại.
Lục Minh Hiên nín thở kinh ngạc, xoay người nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của cô: “Cô có biết mình đang làm ——”
Không đợi anh nói hết, cô chủ động che kín đôi môi bạc, trao cho anh nụ hôn nóng bỏng , tựa như lúc trước mình được anh hôn mãnh liệt không kém, đôi tay kéo cà vạt của anh, xé áo sơ mi của anh. . . . . .
Dường như Lục Minh Hiên hết sức kinh ngạc trước hành động của Mạc Oánh, một hồi lâu mới phản ứng lại, hai tay vây cô sát vào tường!
Cô cho là bước kế tiếp anh sẽ lột sạch sẽ quần áo của mình, kết quả hoàn toàn ngược lại, anh chỉ tỉnh táo nhìn cô, không nói tiếng nào, cứ như vậy dán chặt mặt vào người cô, hình như đang đợi cô mở miệng giải thích.
Mạc Oánh giật giật khóe miệng, “Xem ra anh đối với thân thể tôi đã không còn hứng thú.”
“Cô tới không đơn thuần là vì theo tôi lên giường!” Lục Minh Hiên nheo mắt lại đầy nguy hiểm “Nói tôi biết, mục đích của cô.”
Trước cửa tòa biệt thự xa hoa.
Mạc Oánh cầm điện thoại bấm dãy số trên tấm card lấy ra từ túi.
“Ai đó?” Không đợi cô mở miệng, đầu bên kia đã truyền đến âm thanh lạnh nhạt.
“Xin chào, Lục tiên sinh, tôi là Mạc Oánh.”
“Có chuyện gì nói.”
“Có một số việc, tôi muốn gặp mặt anh nói chuyện một chút.”
Lúc này, bên đối phương phát ra giọng điệu nhẹ nhàng: “Lục tổng, bây giờ chúng ta đi đâu tốt nhỉ? Chi bằng trực tiếp tới khách sạn, chúng ta dùng cơm tối, có được không vậy. . . . . .”
“Câm miệng!” Lục Minh Hiên quát lại dường như rất không vui mừng.
“Nếu Lục tiên sinh đang bận, cũng không sao, em có thể chờ ngài, dù có trễ cũng được. Hay ngài cho em thời gian nhất định, ngày mai em đến tìm ngài, hi vọng ngài không để em đợi quá lâu.”
Anh trầm mặc một hồi nói: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi. . . . . . Ở tại bên ngoài cửa nhà anh.”
“Cô vào nhà chờ tôi, tôi trở về ngay.” Anh cúp điện thoại.
20 phút sau, một chiếc Ferrari màu đỏ xuất hiện trước mặt của cô.
Cửa kiếng xe quay xuống, hai bên gò má anh tuấn phản chiếu dưới ánh mặt trời tôn lên nét đẹp của anh
“Thế nào không vào chờ?”
“. . . . . .” Mạc Oánh không nói gì.
“Lên xe!”
Phòng ngủ chính rộng rãi xa hoa, Lục Minh Hiên cởi tây trang áo khoác, đứng ở phía trước cửa sổ hút thuốc lá.
“Chuyện gì, nói đi.”
Lòng bàn tay Mạc Oánh đổ mồ hôi, cắn cắn môi, cứ như đang làm chuyện trọng đại không bằng, xông lên trước, không do dự vòng tay ôm sau lưng anh.
Thân thể anh bất chợt rụt lại “Cô làm gì đó?”
Cô không trả lời anh, ngón tay thon mềm xoa lồng ngực rắn chắc, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới, ngay khi chạm tới thắt lưng anh, bất chợt bị chặn lại.
Lục Minh Hiên nín thở kinh ngạc, xoay người nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của cô: “Cô có biết mình đang làm ——”
Không đợi anh nói hết, cô chủ động che kín đôi môi bạc, trao cho anh nụ hôn nóng bỏng , tựa như lúc trước mình được anh hôn mãnh liệt không kém, đôi tay kéo cà vạt của anh, xé áo sơ mi của anh. . . . . .
Dường như Lục Minh Hiên hết sức kinh ngạc trước hành động của Mạc Oánh, một hồi lâu mới phản ứng lại, hai tay vây cô sát vào tường!
Cô cho là bước kế tiếp anh sẽ lột sạch sẽ quần áo của mình, kết quả hoàn toàn ngược lại, anh chỉ tỉnh táo nhìn cô, không nói tiếng nào, cứ như vậy dán chặt mặt vào người cô, hình như đang đợi cô mở miệng giải thích.
Mạc Oánh giật giật khóe miệng, “Xem ra anh đối với thân thể tôi đã không còn hứng thú.”
“Cô tới không đơn thuần là vì theo tôi lên giường!” Lục Minh Hiên nheo mắt lại đầy nguy hiểm “Nói tôi biết, mục đích của cô.”