Tôi nắm tay Lục Minh Hiên, đi trên thảm đỏ, đi tới trước mặt cha xứ.
Cha xứ: “Lục Minh Hiên tiên sinh, ngài có nguyện ý cưới Mạc Oánh tiểu thư làm vợ hay không? Cho dù nghèo khó bệnh tật, cho dù khó khăn vất vả, cũng sẽ ở bên cạnh cô ấy, yêu thương, bảo vệ cô ấy không?”
Lục Minh Hiên: “Con đồng ý!”
Cha xứ: “Mạc Oánh tiểu thư, cô có nguyện ý cưới Lục Minh Hiên tiên sinh làm chồng hay không? Cho dù nghèo khó phú quý, sinh lão bệnh tử, cô cũng vĩnh viễn nguyện ý ở lại bên cạnh đối phương, không phản bội, thay lòng đối với ngài ấy không?”
“Con đồng ý…”
Tất cả mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, tôi cho rằng, mọi thứ cũng sẽ thuận lợi như vậy cho đến khi kết thúc, nhưng không nghĩ tới, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, hơn nữa, lại còn là chuyện không tưởng!
Đang lúc cha xứ chuẩn bị tuyên bố hai người chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp thì, một giọng nói bén nhọn phá vỡ hiện trường!
“Lục Minh Hiên…”
Mọi người đều quay đầu về phía giọng nói vừa vang lên!
Một cô gái mặt quần trắng đang đứng chỗ cây cột kiểu La Mã ở trước cửa, tóc đen thật dài tung bay trong gió, giống như cái hồn ma, sắc mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, từng bước từng bước đi trên thảm đỏ, đi về phía chúng tôi.
Rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy rõ mặt cô ta.
Lại là Dương Tử Huyên?
Tôi nhíu mày, người phụ nữ này đến đây để phá hỏng hôn lễ sao? Lại nhìn về phía Lục Minh Hiên, ánh mắt anh ta hơi nheo lại, rõ ràng có chút không vui.
Tóc tai Dương Tử Huyên bù xù, hai mắt ảm đạm giống như đốm tro tàn, đứng trước mặt Lục Minh Hiên.
“Em không cho phép anh cưới cô ta!” Cô ta vừa thốt lên, toàn hội trường trở nên ồn ào, tất cả mọi người đều nhìn cô ta, cúi đầu ríu rít nghị luận.
Chân mày Lục Minh Hiên càng nhíu chặt, giọng nói lãnh khốc giống như tảng băng: “Hôm nay là ngày vui của tôi, không cần đến đây quấy rối!”
“Rõ ràng là anh thích em, tại sao lại đi cưới cô ta!” Cô ta tức giận chỉ vào mặt tôi!
“Đây là quyết định của tôi, không có liên quan gì đến cô!” Sắc mặt Lục Minh Hiên càng khó coi: “Nếu như hôm nay cô muốn tới đây làm loạn, vậy thì xin lỗi, chỗ này không hoan nghênh cô! Mời rời đi!”
“Em không đi!” Cô ta kích động la to: “Nếu như anh nhất định phải kết hôn cùng cô ta, em sẽ chết trước mặt anh!”
Cả hội trường ồn ào.
“Nếu như cô mà còn không chịu rời đi, tôi sẽ gọi bảo vệ “mời” cô ra ngoài!” Giọng nói trầm của Lục Minh Hiên giống như đang kiềm nén tức giận.
“Hiên Hiên, đừng kết hôn cùng cô ta có được không…” Giọng nói của Dương Tử Huyên rõ ràng mềm nhũn ra, ánh mắt đau thương khẩn cầu nhìn Lục Minh Hiên, cặp mắt xinh đẹp rưng rưng nước mắt.