Từ khi Diệp Phong cùng Nhược Hi phát sinh chuyện, cô cũng chưa gặp ông ngoại, bởi vì tâm tình cô không tốt, mặt mày tiều tụy nhiều, cô sợ ông ngoại phiền lòng với bộ dạng nhếch nhác của mình.
Nhưng Mạc Oánh lại quên, mỗi ngày trôi qua sinh mệnh của ông ngoại ngắn dần, nếu bản thân không biết quý trọng thăm ông thường xuyên, có thể sau này sẽ không được thấy nữa.
Ông ngoại, ông phải sống, ông còn phải ở căn nhà lớn, ông còn phải hưởng phúc, tất cả cháu đều làm chưa được, ông không thể rời khỏi cháu, biết không, biết không. . . . . .
Bất tri bất giác, nước mắt thấm ướt khóe mi cô.
Bất chợt, ông ngoại nhúc nhích, giựt mình tỉnh lại.
Cô giật mình hoảng sợ, mau mau lau khô mặt.
“Oánh Oánh, sao cháu lại tới đây? Đã trễ thế này. . . . . .” Ông ngoại nhìn thấy cô liền ngồi dậy, cô lại đè ông nằm xuống: “Đừng, cháu sẽ đi ngay, cháu qua thăm ông chuẩn bị về đây.”
“Gần đây công việc rất bận sao?”
“Dạ, đúng vậy, rất bận, nên không có thời gian tới thăm cô.”
“Cháu nhớ chăm sóc bản thân, nhớ ăn cơm đúng bữa, biết không?”
“Dạ, biết.”
“Gần đây Tiểu Phong rất ít đến đây, mỗi lần đều là thừa dịp lúc ông ngủ, mang một ít thức ăn cho ông rồi để trên tủ lạnh, khi ông tỉnh lại, đã không thấy người đâu.”
“. . . . . .” Mạc Oánh trầm mặc không biết nên nói gì, cô không muốn gặp ông ngoại còn có một nguyên nhân khác, chính là sợ ông nhắc tới người này.
Có vẻ Ông ngoại nhận thấy được cái gì, lo lắng hỏi: “Cháu và Tiểu Phong không cãi nhau chứ?”
“Không có, ông đừng nghĩ thế, chẳng qua cháu hơi bận rộn nên không có thời gian bận tâm đến anh.” Cô không muốn tiếp tục chủ đề này “Gần đây thân thể ông không thoải mái sao?”
“Có chút chút, khẩu vị không tốt lắm, tim hơi mệt, aizzz, bệnh cũ là do thói quen. Cháu đừng nghe bác sĩ nói lung tung, muốn ông tốn tiền làm giải phẫu, bọn họ cũng biết từ chúng ta nào có tiền nhiều như vậy, ông cũng lớn tuổi rồi, chết thì chết thôi!”
“Ông đừng nói những lời này, ông sẽ sống trăm tuổi, sẽ không chết!” Lỗ mũi cô bắt đầu khụt khịt chua xót: “Thôi, cháu phải đi, ông nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cháu quay lại thăm ông.”
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Mạc Oánh không thể khống chế tâm tình của mình, nước mắt tuôn rơi như đê vỡ.