Có lẽ là do góc chụp, ngay cả tôi cũng cảm thấy cảnh ôm như vậy rất mập mờ.
“Đó là lúc tôi thiếu chút nữa bị té, Tô Quân đỡ tôi.” Lúc đó tôi còn uống rượu, cho nên mặt hơi hồng, bộ dáng giống như đang thẹn thùng.
Bây giờ nghĩ lại, chắc là lúc đó tôi đang say.
“Nói những lời đó với tôi, em cảm thấy tôi sẽ tin sao?” Ánh mắt hàm chứa sự tức giận của anh ta chiếu thằng vào tôi, giống như một con mãnh thú tùy thời bộc phát.
“Nếu anh đã không tin, thì cần gì phải hỏi? Tôi cũng không cần phải giải thích gì thêm nữa!” Tôi quăng tấm ảnh sang một bên, xoay người muốn rời đi.
“Em đứng lại cho tôi!” Anh ta nổi giận gầm lên một tiếng, hơi thở lạnh thấu xương làm cho người ta không rét mà run.
Tôi không tự giác dừng bước, chờ anh ta lên tiếng.
“Mạc Oánh, em đừng tưởng rằng bây giờ có một chút danh tiếng, đã nghĩ qua cầu rút ván!” Anh ta hừ lạnh: “Đừng quên, em vẫn còn là người phụ nữ của tôi, nếu không có sự đồng ý của tôi, em đừng mơ tưởng rời khỏi đây!”
“Tôi không nghĩ sẽ rời khỏi đây.” Ít nhất thì hiện tại sẽ không, tôi biết là anh ta còn chưa có chơi chán, anh ta sẽ không thả tôi đi.
“Tôi có thể làm cho em nổi tiếng, cũng có thể khiến em mất đi tất cả.”
Anh ta đang uy hiếp tôi sao? Tôi âm thầm nắm chặt nắm tay, biểu tình trên mặt vẫn lạnh lùng.
Tôi chậm rãi xoay người: “Bãn lĩnh của Lục tiên sinh, tôi đương nhiên là biết, vậy anh nghĩ tôi sẽ làm gì tiếp theo?”
“Em là người phụ nữ thông minh, nên biết phải làm thế nào. Kết cục của Đỗ Phi Phi, em cũng thấy đấy, nếu như không muốn biến thành cô ta thì tốt nhất là đừng nên chọc giận tôi, nếu không, đừng nói là em, những thứ có liên quan đến em, tôi đều phá hủy hết thảy.” Ánh mắt tàn nhẫn của anh ta làm người khác hoảng sợ.
Những thứ có liên quan đến tôi? Tôi nhíu mày: “Tôi không rõ ý tứ của anh.”
“Không rõ sao? Được, tôi nói cho em biết, cơ thể của em là của tôi, trái tim cũng là của tôi, cả đời em phải thuộc về tôi! Nếu em dám ở cùng người đàn ông khác, làm ra chuyện gì phản bội tôi, tôi trước tiên sẽ hủy diệt tên đàn ông kia, sau đó sẽ từ từ tra tấn em!”
Nói được những lời độc ác như vậy, cũng chỉ có một mình Lục Minh Hiên!
Trong lòng tôi sợ hãi, người đàn ông này thật đáng sợ.
“Tôi và Tô Quân chỉ là bạn bình thường, anh không cần phải làm loạn!” Tôi không nhịn được la lớn.
“Có phải là bạn bình thường hay không, em hãy tự lo liệu đi.” Anh ta lạnh lùng cười, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.