Ba chữ cuối cùng, anh ta nghiến răng nghiến lợi, tôi thậm chí còn có thể nghe được âm thanh ma sát “cành cạch” giữa hai hàm răng của anh ta, một cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng chợt nổi lên.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên anh ta không có hành hạ tôi, mà chỉ là nhẹ nhàng ôm tôi ngủ, săn sóc như vậy, làm cho tôi được cưng chiều mà hoảng sợ.
Nếu như lúc nào anh ta cũng dịu dàng như bây giờ, thì tốt biết mấy! Nhưng làm người không thể quá tham lam, giờ phút này anh ta đối xử với tôi như vậy, tôi rất thỏa mãn, trái tim cũng thật ấm áp.
Tựa vào trong ngực anh ta, tôi cảm thấy rất an toàn, nhưng loại cảm giác an toàn này, chẳng qua chỉ là tạm thời mà thôi, qua đêm nay, tôi không thể cứ hèn yếu như vậy được.
Một lần nữa trở về nhà ông ngoại, tên Dương Văn Hoa kia đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách tán gẫu, nhìn bộ dạng an nhàn tự nhiên kia của ông ta, giống như xem nơi này là nhà riêng của mình vậy, thấy tôi trở lại, còn nhiệt tình chào hỏi.
“Ôi chao, Oánh Oánh, em về rồi đó à, tới tới tới, ngồi đây.” Ông ta chỉ chỉ chỗ bên cạnh, vẻ mặt cười dâm đãng.
Tôi lại nghĩ đến hành động hèn hạ của ông ta ngày hôm qua, một cảm giác ghê tởm lại xông lên đầu, tôi trầm mặc hỏi: “Mạc Văn Phượng đâu?”
“À, mẹ em đi mua thức ăn rồi.” Ông ta mỉm cười nói.
“Ông ngoại tôi đâu?”
“Ông ấy đang nghỉ ngơi trong phòng!” Ánh mắt dâm đãng của ông ta lại bắt đầu quan sát tôi.
“Tôi có chuyện muốn nói với ông, ông đi theo tôi ra ngoài một chút!”
“Được!” Dường như ông ta vô cùng vui vẻ khi được ở riêng với tôi, thậm chí còn rất hưng phấn.
Tên đàn ông ghê tởm, xem tôi làm thế nào trừng trị ông! Tôi hung hăng trợn mắt nhìn ông ta một cái, xoay người rời đi. Tên buồn nôn kia dĩ nhiên là đi theo.
Trong bãi đậu xe rộng rãi dưới đất, một chiếc xe cũng không có, xung quanh trống rỗng.
Một nam một nữ đứng trong góc, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Lần này ông quay lại, là có mục đích gì?”
“Em dẫn anh đến chỗ vắng vẻ này, là có mục đích gì?” Vẻ mặt ông ta cười thật bỉ ổi, trong mắt toàn là sự dâm đãng, thật giống như là tôi đang rất thèm muốn làm chuyện đó cùng ông ta.
“Đừng có dùng loại ánh mắt ghê tởm đó nhìn tôi, có tin tôi móc hai mắt ông ra không!” Tôi lạnh giọng cảnh cáo ông ta, ánh mắt ác độc giống như muốn xé xác tên ghê tởm đó.
“Dáng dấp cưng xinh đẹp như vậy, sao anh lại không được nhìn cơ chứ?” Ông ta vừa nói chuyện, vừa bước đến, từng bước từng bước đến gần tôi.
“Đứng lại!” Tôi hét to: “Đứng ở đó không được động đậy! Không được đi tới.”
“Em đứng xa như vậy, anh không nghe em nói gì hết!”