Không phải huyện thành nhỏ mà lần trước chúng tôi đã đến rồi hay sao? Lúc trước tôi còn ở chỗ này mua cho anh ta cái quần đùi giá mười đồng nữa!
Lục Minh Hiên cong khóe miệng, mỉm cười với tôi: “Em nhớ ra rồi sao?”
“Sao anh lại tới đây làm gì?”
“Một hồi nữa em sẽ biết.” Anh ta cười thần bí.
Xe ngừng lại, Lục Minh Hiên mở cửa xe cho tôi, nắm tay tôi, đi đến con đường lần trước.
Chỗ bán hàng rong lần trước, vẫn là người bán hàng đó, đang rao to: “Quần đùi vừa tiện lợi vừa đẹp mắt, mau đến xem thử, không mua cũng đến xem qua một chút…”
Lục Minh Hiên nhìn tôi một cái, khóe miệng cong lên, đi về chỗ người bán hàng rong.
“Này, anh làm gì thế.” Tôi kéo anh ta, cảm thấy nụ cười của anh ta có chút kỳ quái.
“Lát nữa rồi biết.”
Anh ta đi tới trước mặt người bán hàng rong, chỉ vào mấy cái quần đi biển đủ màu hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Người bán hàng rong ngẩng đầu lên, quan sát anh ta một lúc, sau đó nói: “Năm mươi đồng!”
Tôi âm thầm cười trộm, xem đi, mặc một thân quần áo tây trang hàng hiệu mà đến đây muốn mua quần áo vỉa hè, người ta không chém anh thì chém ai?
Tôi vốn tưởng rằng Lục Minh Hiên sẽ nhíu mày, kết quả lại không có, ngược lại anh ta lại bình tĩnh nói: “Tám đồng!”
“Tám đồng sao? Không được không được, làm gì có cái quần nào mà tám đồng tiền một cái chứ!” Người bán hàng lắc đầu liên tục: “Lúc này làm ăn buôn bán rất khó khăn.”
“Tám đồng, tôi mua mười cái!”
Người bán hàng vừa nghe xong, hơi do dự một chút: “Còn chưa được, tôi buôn bán kiếm được rất ít tiền lời, tám đồng cũng thật sự rất là…”
“Tôi mua một trăm cái!” Lần này Lục Minh Hiên vừa nói xong, người bán hàng ngây ngẩn cả người.
Tôi cũng sửng sốt, vội vàng kéo góc áo anh ta: “Anh bị điên rồi sao, mua nhiều quần như vậy về làm gì chứ, anh có mặc hết không?”
Người bán hàng rong kia cũng vội vàng hỏi: “Anh nói có thật không? Một trăm cái sao? Vậy là tám trăm đồng đó!”
“Đương nhiên rồi!” Lục Minh Hiên sảng khoái rút ra một xấp tiền mặt, đếm cũng không thèm đếm, trực tiếp đưa qua: “Chỗ này có đủ không, bà đếm thử xem, có còn dư thì tặng cho bà!”
Cái gì? Anh ta tới đây là để tặng tiền sao? Tôi nhìn anh ta chằm chằm.
Người bán hàng mừng muốn chết, ôm xấp tiền mặt, đếm tiền, trong mắt hiện lên hai dấu “$”, hiển nhiên là rất hài lòng về số tiền kia!
Làm ơn đi, xấp tiền dày như vậy, nhìn qua ước chừng cũng khoảng năm ngàn đồng!
Người bán hàng chỉ sợ Lục Minh Hiên sẽ đổi ý, nhanh chóng bỏ tiền vô túi, từ trong một đống lớn hàng hóa ở phía sau, rút ra một cái bao đen thật to: “Trong này có một trăm cái quần, cậu kiểm tra lại thử xem!”