“Nhưng nếu như đắc tội anh ta, sau này anh sẽ rất khó tồn tại trong giới giải trí.” Tôi nhìn anh ta, với thực lực của Lục Minh Hiên, Tô Quân có thể bị phong sát.
Tô Quân lại thích đóng phim như vậy, tôi không muốn hại anh ta, nhưng người có thể đối chọi với Lục Minh Hiên bây giờ chỉ có mình Tô Quân.
Tô Quân cười cười: “Muốn phong sát anh cũng không có dễ dàng như vậy, nhưng nếu anh ta làm vậy, anh cũng không sợ, cùng lắm thì không làm nghề này nữa, dù gì thì anh cũng phải rời đi thôi.”
Nói tới đây, nụ cười trên mặt Tô Quân biến mất, vẻ mặt đầy tâm sự nặng nề.
“Thế nào?”
Anh ta trầm mặc một hồi, thở dài: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, có thể rất nhanh anh sẽ phải tiếp nhận công ty.”
“Nói như vậy, anh muốn rút lui khỏi giới giải trí luôn sao?”
“Anh không muốn dùng hai chữ ‘rút lui’, bởi vì anh không muốn rời đi.” Anh ta ngừng một chút, nói tiếp: “Có thể sẽ có một khoảng thời gian anh không đóng phim, nhưng cái này là sở trường của anh, nếu một ngày nào đó có cơ hội, anh sẽ còn quay lại.”
“Vậy còn bộ phim này, anh có định tiếp tục quay cho xong không?”
“Có chứ.” Anh ta nhìn tôi, cong khóe miệng: “Dù sao anh cũng phải rời khỏi làng giải trí, cho nên, anh không sợ đắc tội Lục Minh Hiên đâu.”
“Cám ơn anh.” Bất kể như thế nào, Tô Quân cũng đồng ý giúp tôi, tôi rất cảm động.
“Vậy em muốn anh phải giúp gì?”
“Đến lúc đó sẽ nói cho anh biết.” Tôi để cái ly thủy tinh cầm trong tay lên bàn: “Em cần phải về.”
“Em muốn đi đâu? Trở lại bên cạnh anh ta sao?” Tô Quân kinh ngạc, khó hiểu nhìn tôi.
“Ừ.”
“Không phải em muốn rời khỏi anh ta sao? Sao còn quay lại tìm anh ta làm gì?”
“Muốn rời khỏi anh ta cũng không dễ dàng gì. Ít nhất là bây giờ, em cần phải trở lại đó.” Nếu như bị anh ta bắt về, hậu quả còn thảm hơn.
“Em sợ anh ta phái người đến bắt em đi sao?” Dường như Tô Quân nhìn thấu lo lắng của tôi, nói với tôi: “Ở chỗ này của anh rất an toàn, em không cần phải lo.”
“Cũng không thể trốn cả đời ở đây được.” Tôi đứng lên, nói với Tô Quân: “Chuyện cần đối mặt, sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt thôi.”
Thay vì tránh né, còn không bằng dũng cảm đối mặt.
Tô Quân do dự: “Có cần anh đi cùng em không?”
Tôi lắc đầu: “Không cần, em đi một mình là được rồi, bây giờ anh còn chưa giúp được đâu, nếu để cho anh ta nhìn thấy chúng ta đi chung, mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn.”