“Sao vậy?” Anh ta bị phản ứng của tôi dọa sợ, vội vàng khom lưng đỡ tôi dậy, yên lặng nhìn tôi.
“Tôi, tôi không sao.” Tôi nhặt áo choàng tắm dưới đất lên, cố gắng mặc lên người, đột nhiên, chiếc áo trong tay tôi bị cướp đi, một bàn tay thô bạo đè tôi lên tường.
“Ưm…” Đè đau đến nỗi làm tôi cau mày.
“Chuyện gì đã xảy ra!” Anh ta khẩn trương nhíu mày, ánh mắt khóa chặt trên ngực tôi, tôi cúi đầu xuống nhìn, bây giờ mới phát hiện, trên ngực tôi có một dấu màu hồng, nhìn qua giống như có bàn tay bóp chặt, lại giống như lúc đang giãy giụa nên bị xẹt qua.
Tôi chợt nhớ tới khuôn mặt của tên bỉ ổi lúc nãy, sinh lòng chán ghét, vô thức nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói!” Lục Minh Hiên đè thấp giọng nói mang theo hơi thở nguy hiểm.
“Không có… Không có chuyện gì, lúc nãy đi tắm, cọ mạnh quá.” Tôi nhắm mắt nói đại.
Ánh mắt nguy hiểm của anh ta nheo lại thành một đường thẳng: “Tự mình làm lại có thể làm thành ra như vậy sao? Em cho rằng anh là đứa trẻ ba tuổi à?” Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, làm tôi đau đến nhíu mày.
“Nói, là ai làm!”
“…” Tôi cắn răng không nói, muốn tôi phải mở miệng như thế nào đây? Ông ta là người đàn ông của mẹ tôi, cũng coi như là cha ghẻ của tôi, chẳng lẽ bây giờ tôi phải nói là do người cha ghẻ bỉ ổi của tôi làm?
Chuyện mất mặt như vậy, tôi mới không thèm nói!
“Nói mau…”
“… Buông tôi ra.” Tôi giùng giằng.
“Em không chịu nói phải không?” Anh ta nổi giận, một tay đẩy tôi ngã trên ghế sô pha: “Rốt cuộc là người nào, mà em lại dám bảo vệ hắn ta? Mau nói cho anh biết, nói, nói mau…”
“Không muốn…” Tôi khóc, nước mắt thi nhau lăn xuống, đột nhiên tôi cảm thấy rất ủy khuất, rất nhục nhã.
Tôi ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm chân khóc thút thít, trong trí nhớ của tôi, đây là lần đầu tiên tôi khóc như vậy trước mặt anh ta. Nhớ ngày đó, bị anh ta làm nhục trên giường giống như vậy, tôi cũng cố nhịn không khóc ra thành tiếng.
Anh ta cũng ngây ngẩn cả người, khiếp sợ nhìn tôi, một hồi lâu sau, anh ta đột nhiên đưa tay kéo tôi lên, ôm vào trong lòng.
Nước mắt của tôi, cũng ngừng chảy trong khoảnh khắc đó, tôi quên cả khóc.
Anh ta vỗ nhẹ lưng tôi, nói bên tai tôi: “Được rồi, không muốn nói thì đừng nói, sau này không cho xảy ra chuyện như vậy nữa, nếu như để cho anh tìm ra người đàn ông đó, anh nhất định sẽ không tha, cho, hắn!”
Ba chữ cuối cùng, anh ta nghiến răng nghiến lợi, tôi thậm chí còn có thể nghe được âm thanh ma sát “cành cạch” giữa hai hàm răng của anh ta, một cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng chợt nổi lên.