Edit: Junie
Ngày lại qua ngày, trái đất vẫn quay tròn, mỗi ngày cô đều lấy sự bận rộn để tê dại chính mình, không bản thân không còn thời gian rãnh rỗi, một khi rảnh rỗi sẽ suy nghĩ lung tung, trong đầu lại hiện cảnh tượng hãi hùng đó……
Kể từ ngày đó trở đi, Diệp Phong không phiền tới cô nữa, mỗi chiều tối tan việc về nhà, đều không tự chủ nhớ tới những lần anh đưa rước mình, bản thân cố gắng kìm chế không nhớ tới anh!!!
Mặc dù Mạc Oánh không gặp lại anh, nhưng không biết tại sao, luôn cảm giác sau lưng, có một đôi mắt đang lén nhìn về phía cô, cứ như núp ở một góc khuất.
Một hôm nọ vào buổi tối, cô tan việc trên đường về nhà, nhận thấy có người đang theo dõi, lúc đầu còn hoài nghi, chẳng lẽ là đám chó săn? Thận trọng suy nghĩ lại cảm thấy không thể nào, bộ phim còn chưa phát sóng lấy đâu ra chó săn chụp cô.
Cứ như vậy cô chạy một mạch về nhà, càng chạy lại càng thấy có chỗ không đúng.
“Là ai theo tôi? Ra mau!” Cuối cùng cô hết kiên nhẫn, trực tiếp xoay người rống lên.
Màn đêm vẫn tối mù, chợt xuất hiện bóng dáng chậm rãi đi ra, tóc xõa dài, lúc nhìn Mạc Oán còn tưởng gặp ma, đến khi thấy rõ mặt, cô mới thở nhẹ.
“Mạc Oánh……” Cô ta cúi đầu kêu tên cô, trong bóng tối, cô nhìn không rõ đôi mắt ẩn ý của cô ta.
“Cô đi theo tôi làm gì!” Mạc Oánh giương mắt lạnh lùng. (Junie: mình đổi xưng hô nha vì bạn bè kiểu này mà “tớ cậu” gì chứ!!!)
Người phụ nữ này từng là chị em tốt, bạn tốt của cô – Cố Nhược Hi!
Từ khi chuyện đó xảy ra, cô ta chưa từng tìm tới Mạc Oánh, bản thân cô cũng không muốn đối mặt với cô ta
So với Diệp Phong, cô càng không muốn nhìn thấy Nhược Hi!
Tình yêu phản bội cô, ngay cả tình bạn bè cũng phản bội cô, tiếc rằng vài năm nay, vẫn coi cô ta như bạn thân, nay lại làm ra chuyện như vậy, Mạc Oánh thật sự không cách nào tha thứ cho cô ta, càng không cách nào đối mặt với cô ta.
“Tớ đi theo cậu một thời gian rồi, tuy nhiên, vẫn không dám nói với cậu.” Nhược Hi ngẩng đầu lên thật lén quan sát cô, lại cúi đầu, “Tớ biết, cậu rất hận tớ.”
Hận? Mạc Oánh giật giật khóe miệng, không biết nên dùng từ gì đến diễn tả sự thất vọng tràn trề cô dành cho cô ta.
“Đêm hôm đó, tớ uống say rồi, cậu…… Không nên trách Diệp Phong.”
“Cô nói xong chưa? Tôi còn phải đi.” Mạc Oánh lười phải nghe những lời này.
Nhược Hi cắn môi, tiếp tục nói: “Lần này tớ tới gặp cậu, cũng không cầu sự tha thứ từ cậu, chỉ là muốn với cậu một tiếng xin lỗi…… Thật, thật xin lỗi……”
Dứt lời, liền quay người bỏ chạy biến mất trong đêm đen.
Gió thổi nhẹ trong đêm, bốn phía thật yên tĩnh làm sao, giống như chưa từng có người đến đây.
Mạc Oánh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, cảm giác chuyện gần đây xảy ra, tựa như một cơn ác mộng kinh hoàng, ác mộng như vậy liệu còn kéo dài đến bao lâu?