Những buổi học căng thẳng khiến em ít quan sát cảnh vật chung quanh. Nhưng sáng nay thật lạ! Em muốn reo to lên khi bất chợt nhìn thấy phượng lấm tấm đỏ trên cành.
Hè đã chớm đến rồi chăng? Em tự hỏi va đưa mắt nhìn khắp sân trường. Còn sớm, sân trường chưa ồn ã như mọi ngày. Một màu hồng ai đó trải lên hàng cây. Chao ôi, nắng sáng nay sao lạ thế! Nắng đẹp và nồng nàn quá. Nhưng đẹp nhất lúc này vẫn là hàng phượng. Phượng đang bắt đầu mùa hoa. Giữa màu hồng của nắng, những chòm hoa lấm tấm đỏ. Hoa phượng hay những đốm lửa ai đó thắp lên giữa sân trường? Bất chợt em nghe thấy một tiếng ve vang lên Ve…Ve…Ve. Tiếng ve lúc trầm, lúc bỗng. Dù tiếng hát đó chưa sức ánh ỏi những đã râm ran lay động lòng em. Hè về. Vui lắm phải không bạn. Chúng ta sẽ tha hồ vui chơi, tha hồ nghỉ ngơi sau chín tháng học vất vã… Một cơn gió thoáng qua, cành phượng rung rung chùm hoa đỏ. Em bâng khuâng nhìn lớp học. Hè về thật vui. Nhưng em phải sắp xa bạn, xa thầy! Nghĩ đến điều đó, lòng em lại bồi hồi. Năm năm học trôi qua nhanh quá nhỉ? Mới ngày nào còn là cậu bé học lớp một mà giờ đây sắp phải chuyển cấp, xa trường. Những kỉ niệm ùa về trong em. Em nhìn lên hành lang, thầy cô chưa đến, nhưng sao em vẫn thấy nơi đó ánh mắt và nụ cười hiền hòa của thầy cô. Em nhìn khắp sân trường, các bạn vẫn chưa đến nhưng sao em lại nghe tiếng nô đùa rộn rã…
Hè về, một niềm vui dâng lên trong em. Hè về, một nỗi xao xuyến đày ắp lòng em. Em muốn đứng thật lâu giữa sân trường trong một sáng chớm hè như thế.