”Trên khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không…”
Đúng vậy, cha, mẹ là người đã sinh thành ra ta, chăm sóc, dạy dỗ ta từ khi ta cất tiếng khóc chào đời. Và đối với mỗi con người, hạnh phúc nhất là cảm giác được sống trong vòng tay ấm áp từ một gia đình yêu thương. Tôi cũng vậy…
Tôi sinh ra trong một gia đình ở nông thôn, nhà tôi không giàu, không nghèo, chỉ là một căn nhà nhỏ bình thường thôi nhưng nơi đó lại là một nơi ngập tràn cảm xúc. Ba tôi làm công tác bảo vệ rừng để giữ lấy màu xanh cho quê hương, đất nước, còn mẹ tôi thì mở một cửa hàng buôn bán nhỏ.Tôi đang là một học sinh lớp 8, tính tôi lầm lì, ít nói, được cái tôi là một học sinh giỏi nhất nhì của lớp. Tôi đã đạt danh hiệu học sinh giỏi suốt bảy năm liền và đang chinh phục dần lớp 8. Gần đây, do tâm sinh lý của tôi thay đổi, có một số sự cố về tình cảm xảy ra, vì vậy ba mẹ cấm tôi chơi với một số bạn thuộc dạng ”đàn chị đàn anh” trong lớp. Họ đâm ra ghét tôi và kéo các bạn khác vào để tẩy chay tôi. Dần dần, tôi bị mọi người xa lánh, và tôi cũng xa lánh mọi người vì tôi biết rằng họ chơi với tôi là chỉ để lợi dụng tôi thôi.Tôi là người bảo thủ, luôn cho ý kiến của mình là đúng, chẳng bao giờ chịu nghe lời khuyên của ba mẹ tôi. Nên mọi việc đến mức như thế này, đều là do tôi gây ra cả. Đến lúc này, tôi đã hiểu…
Ba tôi là một người đàn ông cứng rắn, tính trầm, là người hay khuyên bảo và tâm sự với tôi nhất. Sau sự cố vừa rồi, ba dạy cho tôi rằng phải vươn lên, đối mặt với mọi điều khó khăn gian khổ. Ba cũng từng dạy cho tôi phải biết tiết kiệm vì ba mẹ cũng sẽ đến lúc không còn làm ra tiền nữa, không còn đủ cơ sở vật chất cho sinh hoạt của gia đình. Ba dạy tôi rằng:” Con có thấy những con gà trong vườn nhà mình không? Nó phải đi mổ từng hạt thóc, lặng lẽ kiếm ăn, không để sót bất cứ một hạt nào, con cũng vậy, cơ sở vật chất không phải là thứ luôn luôn đầy đủ, có thể cạn kiệt bất cứ lúc nào. Vì vậy, con không được ăn xài xa hoa phung phí, cuộc sống không phải sung sướng mãi mãi được đâu”. Ba còn kể là ngày xưa ba khổ lắm, sống trong thời kỳ sau giải phóng, đất nước còn nhiều khó khăn, không có cái mà ăn, lâu lâu được một bát cơm trắng, ăn với muối thôi là ngon lắm rồi, đi học ba phải vượt qua hàng chục cây số bằng chiếc xe đạp cũ kĩ của mình. Nhà tôi ở gần thành phố Đà Lạt nên phải đi qua đèo, không lên dốc nổi, ba bám tay vào thùng hàng của những chiếc xe tải, có thể gây nguy hiểm bất cứ lúc nào. Và còn nhiều, thật nhiều khó khăn hơn thế nữa… Thế nhưng, nhờ vào nghị lực, ba đã vượt qua tất cả và đậu đại học bằng chính sức của mình. Những tháng ngày cực khổ kia cuối cùng cũng đã góp thành kì tích. Tôi rất khâm phục ba. Ba cũng đã bảo vệ và hy sinh cho tôi rất nhiều. Khi lần đầu tiên tập đi, nhiều lúc tôi té ngã, ba là người nâng bước chân tôi. Khi học bài, tôi không làm được, ba cố giảng giải cho tôi sao cho tôi hiểu được bài. Tôi biết ơn ba nhiều lắm!
Còn mẹ, mẹ là người nóng nảy, ít tâm sự với tôi, hay la tôi, nhiều khi đánh luôn tôi. Nhưng tôi biết mẹ làm vậy là vì tôi đã quá đáng, ngang bướng không chịu nghe lời, mẹ luôn kềm lòng lại, tôi nhận ra trong mắt mẹ điều đó.Khi tôi quậy phá, tôi bảo thủ, luôn tự cho ý kiếncủa mình là đúng nên không thèm để ý đến những lời khuyên ân cần của mẹ, cũng như chẳng bao giờ có một lời xin lỗi. Bây giờ, khi nghe những lời ba khuyên bảo, tôi mới hiểu được rằng: mẹ la tôi, đánh tôi không phải là ghét tôi mà là thương tôi theo cách riêng của mẹ.Mẹ luôn mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với tôi. Mẹ ít tâm sự với tôi nhưng mẹ hiểu tôi hơn bất kì ai khác. Và mẹ cũng luôn là người che chở, bảo vệ, hy sinh cho tôi, giống như là ba vậy. Mẹ dạy tôi phải là cây xương rồng đứng giữa sa mạc, phải vươn lên dù phong ba bão táp hay sóng gió gian nan, cũng không bao giờ gục ngã; mẹ bảo tôi phải như loài cây ấy,cứng rắn, tự tin, sẵn sàng vượt qua những vấp ngã của cuộc đời. Mẹ dạy cho tôi cách giao tiếp, biết lễ phép với người lớn tuổi, biết nhường nhịn mọi người và ứng xử những tình huống bất ngờ trong cuộc sống…
Thế mà, tôi lại chẳng thèm nghe lời ba mẹ,giờ tôi đã hiểu ra, rằng ba mẹ chỉ mong những điều tốt đẹp nhất đối với tôi, ba mẹ là người yêu thương tôi nhất…
Người ta nói rằng:”Theo truyền thuyết xa xưa, khi Thượng Đế tạo ra con người, ngài đã gắn hai chiếc túi vô hình vào cho mỗi cá thể, một chiếc túi đặt đằng trước ngực chứa những lỗi lầm của người khác, và một chiếc túi đặt đằng sau lưng chứa tội lỗi của chính bản thân mình.Vì vậy, ta chỉ có thể nhìn thấy lỗi lầm của những người xung quanh, còn của mình thì không thấy được”.Quả thật từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ nhận mình là người có lỗi, luôn nghĩ mình đúng, mình hay. Giờ tôi mới biết là tôi sai thật rồi…
”Ba mẹ ơi! Có lẽ con đã thay đổi nhiều rồi, cả về suy nghĩ và hành động, con không còn là một con nhóc ham chơi, bướng bỉnh như ngày trước nữa. Con thành thật xin lỗi ba, xin lỗi mẹ, con sẽ không làm gì cho ba mẹ buồn nữa đâu. Vì con biết, ba và mẹ là người yêu thương con nhất, luôn bảo vệ con, sẵn sàng hi sinh vì con, luôn động viên con trong suốt những tháng năm đầy rẫy sóng gió của cuộc đời. Con hứa sẽ luôn đứng vững vàng,không bao giờ gục ngã, có khó khăn gì con cũng sẽ vượt qua. Con sẽ lạc quan, vô tư và luôn nở một nụ cười thật tươi với cuộc đời vào mỗi sớm mai thức dậy. Con sẽ quyết tâm học hành thật chăm chỉ, sẽ cố gắng vươn lên để không phụ lòng sự kỳ vọng của ba và mẹ. Con sẽ mở rộng lòng mình, không bao giờ bảo thủ tự nhận mình là người đúng nữa. Con cũng cảm ơn ba, cảm ơn mẹ, đấng sinh thành của con,người dạy dỗ cho con biết bao nhiêu là điều mới lạ, lo lắng cho con, kỳ vọng vào con, mong muốn con được thành công trong sự nghiệp. Cảm ơn ba và mẹ thật nhiều. Mai đây, dù khôn lớn thành người, con sẽ không bao giờ quên tình cảm ba và mẹ đã dành cho con…”
Bạn thấy không? Mặc dù khi Thượng Đế tạo ra con người, ngài đã vô tình gắn chiếc túi lỗi lầm của chính họ vào sau lưng, nhưng ngài không bao giờ biết: mặc dù ta không thể chạm vào, mặc dù ta không nhìn thấy được, nhưng tôi đã cảm nhận được nó bằng chính tâm hồn của mình…
“Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ nhận được một thứ nhiều hơn bạn đang có, đó chính là: yêu thương”.
Bài viết này tôi viết bằng chính cảm xúc thật của mình. Hỡi những ai đang còn cha, còn mẹ, hãy biết trân trọng tất cả những gì mình đang có, đừng nghĩ rằng cha mẹ có thể theo ta suốt hết cả cuộc đời .Rồi sẽ có một ngày nào đó, bạn cũng phải rời xa cha mẹ để đi tìm tương lai cho mình và bắt đầu một cuộc sống mới.Vì vậy, trong những tháng ngày này, hãy biết quan tâm và nghe lời cha mẹ, cảm nhận được tình cảm sâu sắc mà cha mẹ đã dành cho ta. Hãy tự hào vì sinh ra bạn được làm con của cha mẹ bạn. Cả một cánh cổng tương lai đang mở rộng cửa để đón chào bạn đó…