Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Văn Mẫu Lớp 5

Hãy miêu tả người mẹ lúc em bị ốm

Tác giả: Sachvui.Com
Thể loại: Sách Giáo Khoa
Chọn tập

Mẹ! Mỗi lần nghĩ đến công lao của mẹ, tôi lai khó trả lời. Mẹ là tia nắng sưởi ấm tâm hồn con, mẹ là ngọn gió quạt mát cho con mỗi khi chưa hè oi bức, là ngọn đèn thắp sáng đường con đi. Tóm lai, mẹ là người mà con yêu nhất.

Mỗi đến một hôm, tôi mới tìm ra câu trả lời về mẹ. Đó là một ngày nắng đẹp, bầu trời cao vời vợi, thỉnh thoảng có những đám mây trắng bồng bềnh trôi qua. Nhưng tiếc thay tôi lai bị ốm. Tuy không nặng lắm, nhưng nó cũng đủ làm tôi phải nghỉ học. Mẹ rất lo lắng, đôi mắt trĩu buồn nhìn tôi. Bàn tay ấm áp chai sần của mẹ nắm chặt đôi bàn tay bé bỏng của tôi. Từ sáng đến giờ người tôi nóng hầm hập, tôi nằm như bất động. Mẹ vẫn ngồi cạnh gường lấy khăn chườm cho tôi. Thỉnh thoảng lấy tay sờ lên trán tôi xem tôi còn sốt ko? Không khí nặng nề bao trùm khắp căn phòng. Thế rồi tôi từ từ mở mắt, mẹ mừng quá ôm chặt lấy tôi, đôi môi khẽ mỉm cười. Đôi lông mày lúc nãy nhíu lại giãn ra. Tôi biết rằng mẹ đã phần nào nhẹ nhõm. Mẹ bảo rằng, mẹ xuống nấu cháo, giọng nói diu dàng trìu mến làm sao! Nó làm cho tôi cảm thấy đỡ mệt. Suốt ngày hôm ấy tôi sũy nghĩ và đã tìm ra cau trả lời. Mẹ là người ko thể thiếu trong cuộc sống của tôi.

Một ngày đẹp trời, tôi bỗng khỏe hẳn. Tôi đi lại đủng đỉnh giữa sân, nhìn trời, nhìn đất. Bỗng một chiếc lá rụng bay lượn lờ rồi đáp xuống đất. Tôi chợt nghĩ có khi nào mẹ tôi sẽ có ngày như chiếc lá vàng nay không? Tôi hốt hoảng: chầm chậm chút! Thời gian … ơi.

Mẹ! Mỗi lần nghĩ đến công lao của mẹ, tôi lai khó trả lời. Mẹ là tia nắng sưởi ấm tâm hồn con, mẹ là ngọn gió quạt mát cho con mỗi khi chưa hè oi bức, là ngọn đèn thắp sáng đường con đi. Tóm lai, mẹ là người mà con yêu nhất.

Mỗi đến một hôm, tôi mới tìm ra câu trả lời về mẹ. Đó là một ngày nắng đẹp, bầu trời cao vời vợi, thỉnh thoảng có những đám mây trắng bồng bềnh trôi qua. Nhưng tiếc thay tôi lai bị ốm. Tuy không nặng lắm, nhưng nó cũng đủ làm tôi phải nghỉ học. Mẹ rất lo lắng, đôi mắt trĩu buồn nhìn tôi. Bàn tay ấm áp chai sần của mẹ nắm chặt đôi bàn tay bé bỏng của tôi. Từ sáng đến giờ người tôi nóng hầm hập, tôi nằm như bất động. Mẹ vẫn ngồi cạnh gường lấy khăn chườm cho tôi. Thỉnh thoảng lấy tay sờ lên trán tôi xem tôi còn sốt ko? Không khí nặng nề bao trùm khắp căn phòng. Thế rồi tôi từ từ mở mắt, mẹ mừng quá ôm chặt lấy tôi, đôi môi khẽ mỉm cười. Đôi lông mày lúc nãy nhíu lại giãn ra. Tôi biết rằng mẹ đã phần nào nhẹ nhõm. Mẹ bảo rằng, mẹ xuống nấu cháo, giọng nói diu dàng trìu mến làm sao! Nó làm cho tôi cảm thấy đỡ mệt. Suốt ngày hôm ấy tôi sũy nghĩ và đã tìm ra cau trả lời. Mẹ là người ko thể thiếu trong cuộc sống của tôi.

Một ngày đẹp trời, tôi bỗng khỏe hẳn. Tôi đi lại đủng đỉnh giữa sân, nhìn trời, nhìn đất. Bỗng một chiếc lá rụng bay lượn lờ rồi đáp xuống đất. Tôi chợt nghĩ có khi nào mẹ tôi sẽ có ngày như chiếc lá vàng nay không? Tôi hốt hoảng: chầm chậm chút! Thời gian … ơi.

Chọn tập
Bình luận