Hè đến rồi, mẹ đưa em về quê chơi. Hoan hô! Mình được về thăm bà rồi!
Bà em năm nay già rồi, phải khoảng ngoài tám mươi. Vừa về đến sân, em đã gọi to:
– Bà ơi, bà! cháu về rồi nè! Bà ơi!
Từ trong bếp, bà chậm chạp bước ra. Vẫn dáng người lom khom còng còng như hồi em còn bé. Vẫn bộ quần áo nâu giản dị với mái tóc bạc phơ búi gọn trong chiếc khăn mỏ quạ nhung đen. Bà ôm chầm lấy em như tiếp thêm hơi ấm cho em. Cái hơi ấm đó đã tiếp sức cho em qua mùa đông mưa phùn gió bấc. Giờ đây, nó lại hiện về trong em:
– Cha bố anh! Giờ mới về.
Giọng nói trầm ấm áp củ bà vang lên. Bàn tay gầy guộc xoa đầu em. Đôi mắt long lanh, đùng đục của bà nhìn em âu yếm. Chiếc mũi nhỏ dụi vào đầu em. Bà vui quá đây mà! Bây giờ em mới ngước nhìn bà. Khuôn mặt trái xoan vẫn còn những nét duyên dáng thời con gái. Tuy rằng những nếp nhăn trên vầng trán cao đã nhiều, má đã thóp theo năm tháng nhưng nó không thể lấp đi vẻ hiền lành khó tả. Em được bà chiều chuộng rất mực: vừa về đến nơi, bà đã giục:
– Mau lên! Vào rửa mặt đi rồi ra ăn bánh. Bánh bà vừa rán, thơm lắm.
Em ra sau giếng rửa mặt. Bà lau mặt cho em, những giọt nước thật mát rượi. Em ra ăn bánh. Bà cười:
– Ăn nhiều vào cho chóng lớn nhé!
Tối đến, bà nằm ôm em vào lòng và kể chuyện. Bà kể những chuyện thời bà bé bằng em, bà cũng nghịch lắm! Bà cũng leo cau, bắt cá với bọn con trai. Những chuyện đó em nghe mãi không chán. Em ở đây mấy ngày mà bà luôn chân luôn tay. Em liền hỏi:
– Bà ơi! bà già rồi, bà phải nghỉ đi chứ?
Bà cười:
– Vẫn phải làm cháu ạ! ở nhà, lúc rỗi cháu phải giúp bố mẹ các công việc gia đình nhé!
Bà luôn tốt bụng, giúp đỡ mọi người xung quanh. Nhà bên cạnh có người ốm, bà chạy sang, ân cần hỏi han.
Khi em về bà còn lấy một túi bánh đưa cho em và dặn:
– Cố gắng học giỏi cháu nhé!
Em hứa sẽ vâng lời bà, chăm ngoan, học giỏi để bà vui lòng