Bài văn tả người hôm nay thật khó. Cô chép đề lên bảng xong được mười phút rồi mà tôi vẫn không sao viết nổi một chữ nào. Tôi đưa mắt nhìn quanh. Cả lớp 5B của tôi đang cắm cuối làm bài, chỉ mình tôi còn loay hoay. Tôi quay sang bên Thủy – cô bé giỏi Văn nhất lớp. Thủy viết những dòng thật đẹp về cô giáo: “Cô giáo của con có mái tóc đen dài óng ả, khuôn mặt trái xoan tươi tắn, nước da trắng hồng…”. Tôi thầm nhủ: “Đâu phải thế!”. Tôi nhìn cô. Trước mặt tôi là cô Nguyệt – cô giáo chủ nhiệm lớp tôi từ khi chúng tôi mới vào trường tiểu học đến giờ. Phải nói là cô Nguyệt có mái tóc rất đặc biệt: dài nhưng hơi hoe vàng. Khuôn mạ tròn phúc hậu. nước da răm nắng… Thấy tôi nhìn cô trân trân như người mất hồn, cô nhẹ nhàng đến bên:
– Sao con không làm bài hả Chi?
Tôi giật mình bắt đầu viết những chữ viết đầu tiên.
Trên đường về, Thủy hỏi tôi tả cô giáo như thế nào. Tôi tả lại hình ảnh cô Nguyệt trong tôi.
Thủy tròn xoe mắt:
– Mày không sợ cô ghét à?
Nghe Thủy nói, tôi thấy hoang mang.
Chờ đợi mãi tiết trả bài cũng đã đến, cả lớp hồi hộp. Cô cầm tập bài trên tay, lật đi lật lại.
– Các con thử đoán xem bạn nào được điểm cao nhất lớp nào?
Cả lớp đồng thanh:
– Bạn Thủy phải không ạ?
Cô không trả lời chúng tôi mà còn rút ra một tờ giấy ở cuối tập bài kiểm tra.
Cô nhẹ nhàng mở ra và đọc:
“Gửi em thân yêu!
Từ ngày xa quê không phút nào anh không nhớ đến em, nhớ các con, nhớ xóm làng. Anh nhớ màu tóc em hoe vàng. Nhớ làn da sạm đi vì nắng. Nhớ…”
Có tiếng cười rúc rích.
Cô nghiêm mặt:
– Các con có nhận ra người được nhắc đến ở đây là ai không?
– Thưa cô, cô ạ! Nhưng mà… buồn cười thế nào ấy. – Kiên kều nhanh nhảu đáp.
Cô diu giọng xuống:
– Cô rất trân trọng tình cảm của các con dành cho cô. Các con tả cô tóc đen, da trắng chứng tỏ các con rất yêu quý cô. Chính vì vậy, mặc dù cô biết cũng những câu văn ấy, các con đã viết trong bài văn tả mẹ tuần trước, cô vẫn cho các con điểm trung bình trở lên.
Đâu đấy có tiếng vỗ tay. Cô tiến về phía tôi:
– Bài được điểm chín là của bạn Chi. Cô cho Chi điểm chín vì tính trung thực và sự dũng cảm. Chi đã dám viết sự thật về cô.
Tôi đưa tay đón lấy bài viết của mình mà tim đập rộn ràng. Lần đầu tiên tôi được điểm văn cao như thế. Trong giây phút ấy, tôi nhận ra tay cô cũng đang run lên khi vuốt lại các mép tờ giấy duy nhất còn lại. Cô bảo đó là bức thư cuối cùng chú gửi cho cô. Mấy chục năm trời rồi mà cô vẫn luôn giữ nó bên mình.
Tôi lặng người đi vì xúc động. Bài viết trên tay tôi rơi xuống lúc nào không biết.