Năm tháng trôi đi kéo theo nhiều biến chuyển, nhưng có những thứ mà không bao giờ thay đổi trong những kỉ niệm, những cảm xúc sâu nặng dưới mái trường tiểu học thân yêu của tôi.
Mái trường Tiểu học Phùng Ngọc Liêm đã gắn bó với tôi suốt năm năm đã cho tôi những kỉ niệm khó quên, đã là người bạn luôn chia sẻ với tôi những lúc buồn, lúc vui…
Hôm nay nhân buổi học cuối, tôi đã nán lại, ngồi dưới gốc cây phượng vĩ mà lòng tôi bồi hồi xúc động. Chao ôi! Có biết bao nhiêu kỉ niệm đang dồn về trong tôi, đang hiện hữu xung quanh tôi. Nào đâu cái buổi đầu tiên cắp sách tới trường, bước cùng mẹ mà lòng tôi không khỏi bồi hồi, xúc động, lo lắng. Bây giờ đã trở thành các anh, chị lớp năm.
Tôi còn nhớ những tiết học sôi nổi ở trường, tôi được các thầy cô tiếp thêm trí thông minh, lòng kiên nhẫn, cử chỉ dịu dàng, nuôi dưỡng tâm hồn và tuổi thơ tôi. Những giờ ra chơi vui đùa dưới cây bàng, cây phượng mà lòng không ngừng hỏi: “Sao cây lớn nhanh thế nhỉ” Từ khi tôi vào lớp một cây vẫn còn non, nhỏ mà giờ đây những cây đó đã cao giống như những học sinh lớp năm chúng tôi vậy. Những kỉ niệm về thầy cô, bạn bè, mái trường đều hiện về trong tôi.
Cho dù có rời xa ngôi nhà thứ hai than yêu này thì những cảm xúc trong tôi đối với mái trường không bao giờ bị phai mờ. Đứng dậy ra về mà lòng vẫn còn tiếc nuối một điều gì đó khó tả. Chao ôi! Ước gì tôi không phải rời xa mái trường tiểu học thân yêu này!