Cả nhà em ai cũng vậy, cứ hết giờ làm việc, đi học là nhanh nhanh chóng chóng về quây quần trong ngôi nhà thân yêu của mình.
Ngôi nhà của em chỉ là ngôi nhà cấp 4 rộng 60 m2, bà em bảo thế. Nó nằm trong một ngõ nhỏ trên phố Đội Cấn.
Nếu đứng đầu ngõ mà nhìn thì chẳng thấy nó đâu vì bị các ngôi nhà cao tầng che khuất. Đi đến gần nơi thìo trông thấy nó thật bé nhỏ giữa những toà nhà lộng lẫy. Để vào nhà phải qua một chiếc cửa sắt và một mảnh vườn nhỏ bà em trồng đủ thứ hoa và một số cây làm gia vị.
Ngôi nhà được chia làm ba buồng nhỏ và một phòng làm công trình phụ. Vào cửa là thấy ngay phòng khách không rộng lắm nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Ở đây chỉ kê một bộ bàn ghế sa lông mà ông em đã mua từ lâu nhưng đến nay vẫn dùng tốt và bóng loáng vì bà em lau chùi thường xuyên. Trên bàn luôn có một lọ hoa đủ màu sắc, bà hái ở vườn vào cắm càng làm cho ngôi nhà thêm đẹp. Sát tường là một cái tủ để tivi, gia đình em xem sau một ngày lao động mệt mỏi. Tường được lăn bằng sơn màu hồng nhạt tạo cho em cảm giác ấm áp mỗi khi về đến nhà. Đi thẳng vào là phòng của bà em.
Trong phòng, đồ đạc cũng giản dị như tính tình bà em vậy. Một chiếc giường cá nhân bà mua từ rất lâu rồi nhưng lúc nào cũng sạch sẽ, bên trên trải một chiếc chiếu cói hoa, cạnh giường là một chiếc tủ nhỏ bà để quần áo. Bên trên tủ là chiếc đèn ngủ có độ sáng khác nhau. Bố em định thay đén khác cho bà nhưng bà bảo đó là kỷ niệm của ông em tặng bà nhân ngày sinh nhật. Sau năm đó ông em mất. Rẽ sang phải là phòng của bố mẹ em và em thì rộng hơn phòng của bà. Đồ đạc cũng giản dị thôi. Một chiếc giường đôi, một chiếc giường cá nhân và một chiếc bàn học của em. Trên tường có treo ảnh chung của gia đình em lúc ông em còn sống và một ảnh cưới của bố mẹ em. Điều mà em tự hào là ai vào nhà cũng khen nhà tuy nhỏ nhưng sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ và hợp lý.
Ngôi nhà êm ấm của gia đình em chỉ có vậy, chẳng phải lâu đài, biệt thự và đồ đạc sang trọng mà chỉ bình dị thế thôi. Nhưng em yêu ngôi nhà êm đềm này lắm. Mỗi lần đi học về em lại cất tiếng gọi “Bà ơi! Mẹ ơi! Con đã về ạ!”.