Trong suốt tuổi thơ tôi, tôi đã yêu mến vầ gắn bó với rất nhiều đồ vật quen thuộc. Mỗi đồ vật đều để lại cho tôi nhiều ấn tượng sâu sắc. Nhưng có lẽ, quen thuộc và gắn bó với tôi nhất là con đường từ nhà đến trường.
Con đường mang cái tên thật đẹp: Châu Phong. Con đường được lát bê tông, rất phẳng và rộng, đủ cho mấy chiếc xe hơi qua lại mà không va chạm. Hai bên đường là hai hàng cây xanh rờn, đung đưa những cánh tay, những mắt lá như vẫy tay chào khách qua lại. Mùi hương hoa sữa thơm thoang thoảng bay đi khắp nơi, thỉnh thoảng còn có những bông hoa “tinh nghịch” đùa trên tóc, lên áo người qua đường. Lấp ló sau những hàng cây là những tòa nhà một, hai tầng đủ màu sắc. Khi bình minh vừa lên, đường như được khoác chiếc áo mầu hồng tươi. Lác đác một vài người qua lại trên con đường. Lúc đó, có thể nghe thấy rõ tiếng rao hàng của cô hàng hoa, chị hàng xôi…. Dần dần, mặt trời lên cao, phố phường bắt đầu tấp nập. Tiếng bước chân trẻ em ríu rít dến trường, tiếng còi xe “bim bim”, làm cho cuộc sống trở nên vô cùng rộn rã…
Đứng ngắm con đường từ lúc sớm cho đến lúc bình minh thật là thích. Em yêu con đường này lắm! Tuy bây giờ nó vẫn còn nhiều ổ gầ, nhiêu chỗ rạn nứt nhưng sau này lớn lên, em mong muốn được góp phần xây dựng lại cho con đường cho nó trở nên đẹp hơn, khang trang hơn và an toàn hơn với người dân ở đây.