Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 72: Tại hải hạp thượng đích thịnh đại bỉ vũ (Hạ)

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chọn tập

“Từ Chấn cũng đến đây, ngươi đánh chết đồ đệ dưỡng lão của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Ngươi nên chú ý một chút” Trần Bân trước tiên hung hăng một câu, sau đó ngữ khí trở nên hòa nhã, thanh âm truyền ra, khí thở ra như lan, làm cho tai của Vương Siêu có chút nhột nhột.

Hôm nay Trần Bân mặc áo sơmi lụa đen, màu đen trên chiếc áo sáng bóng lưu động, trong gió biển thổi lất phất gợn lên như sóng nước.

Y phục một màu đen, phối hợp với làn da trắng nõn nà, gương mặt kiều diễm, có vẻ hết sức xuất chúng, làm cho Vương Tiểu Lỗi cùng Ngô Dĩnh Đạt hai công tử tuy đã gặp qua vô số nữ nhân xinh đẹp cũng thỉnh thoảng đem ánh mắt lướt qua trên người nàng.

Chẳng những thế, bốn phía rất nhiều đệ tử đi theo các vị quyền sự nổi danh trong giới võ thuật được mời tới xem, cũng đều bị Trần Bân thu hút ánh mắt.

Vương Siêu thấy Trần Bân nói như vậy, ánh mắt cũng nhìn theo hướng mà nàng ra hiệu, quả nhiên phát hiện dưới một cây dù ở mặt Đông có một trung niên mang kính gọng vàng đang ngồi, hai tay đặt ở trên đầu gối, ngồi rất là bình ổn đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt như là độc xà. Chỉ là ẩn mà không phát, làm cho người ta cảm thấy một loại uy hiếp thật lớn.

Vương Siêu vội vàng thu ánh mắt trở về, thở ra một hơi dài, trong lòng vẫn bất động, coi như không thấy người này.

Cao thủ cảm giác hết sức nhạy cảm, võ công sau khi luyện đến ám kình, lỗ chân lông càng linh mẫn hơn nữa. Cho dù là người khác không động thủ, chỉ dùng ánh mắt có địch ý, cũng sẽ lập tức cảm giác được.

Sự mẫn cảm toàn thân của Vương Siêu đã dần tới bậc này, một khi đã phát giác ra, cho dù không nhìn Từ Chấn nữa, nhưng ánh mắt của đối phương dẫn như châm chích vào làn da của hắn, làm cho hắn cảm giác hết sức không thoải mái.

“Cứ như vậy vào lúc luận võ thực có thể bị quấy nhiễu tâm thần, tâm thần một khi tán, cùng cao thủ như Trương Uy luận võ khẳng định là sẽ bỏ mạng!”

Một chút liền hiểu được dụng ý ác độc của Từ Chấn. Vì thế Vương Siêu lập tức trấn định tâm linh của mình, bất động không bị lay chuyển, tiêu trừ sự mẫn cảm đối với ánh mắt kích thích, đồng thời trong lòng đối với Trần Bân sinh ra một sự cảm kích.

“Ta khi bắt đầu luận võ, tiến vào trạng thái, là lúc da lông toàn thân mẫn cảm nhất, đột nhiên cảm thấy ánh mắt địch ý của Từ Chấn, phân tán tinh thần, tâm thần tất nhiên bị rung động, đó là cục diện chỉ có bại không thể thắng được”.

Nhưng hiện tại Trần Bân đã nhắc nhở, Vương Siêu trong lòng đã có sự chuẩn bị, như vậy ánh mắt kích thích cùng địch ý của đối phương cũng không có ích lợi gì.

“Đa tạ” Vương Siêu là người có ân tất báo.

“Cái này cũng không có gì. Ta chỉ hy vọng luận võ công bình mà thôi” Trần Bân thản nhiên cười, xoay người rời đi. Trở lại ngồi trên một cái ghế bên cạnh Trần Ngả Dương.

“Vương tổng, lần này luận võ cũng là do ta chú tâm an bài. Ngươi cảm thấy có vừa lòng không? Quyền sư đệ nhất Đông Nam Á, võ thuật danh gia Đài Loan, hai danh gia của Hong Kong đều đến. Hơn nữa có Tiết Liên Tín lão tiên sinh ở đây, công bình vô cùng, ngươi hiện tại có thể yên tâm”.

Trong khi Trần Bân cùng Vương Siêu bắt tay nói chuyện, Triệu Quân thân phận cũng không tiện nghe lén, cũng theo phép mà tránh ra hai bước. Thấy Trần Bân đi mới đi tới.

“Vương tổng, ngươi tuy công phu cao cường. Nhưng có thể là lần đầu tiên tiếp xúc với giới võ thuật duyên hải. Đến đây, ta giúp ngươi giới thiệu qua” Triệu Quân rất nhiệt tình, biểu hiện hào phóng đúng phong cách của người phương Đông.

“Triệu tổng. Không cần” Vương Siêu cự tuyệt Triệu Quân giới thiệu: “Một triệu tiền mặt chi phiếu theo hợp đồng ta đã mang đến. Dựa theo quy củ, trước khi đấu ta cùng với Trương Uy sư phụ in dấu tay trên Sinh tử thư. Việc này cũng không nên trì hoãn, hiện tại cứ bắt đầu đi”.

Vương Siêu sở dĩ cự tuyệt, là bởi vì ở đây cao thủ rất nhiều, đều là võ thuật danh gia, trên người mang các loại các dạng công phu, nếu Triệu Quân nhất nhất đều giới thiệu, bản thân mình phải theo lễ, khẳng định là phải chào hỏi, cái này cũng khó mà miễn xem xét các loại động tác tế tiết trên người của người khác, hơn nữa bên kia là Trần Ngả Dương cùng Tiết Liên Tín, cao thủ như vậy, Vương Siêu khẳng định là có hứng thú dò xét đối phương, nhưng cứ như vậy, sẽ rất là phân tâm phân thần.

Trước khi luận võ có rất nhiều việc, phân tâm phân thần là tối kỵ nhất.

Cao thủ luận võ, thường thường công phu thể hiện ở những chỗ rất nhỏ. Vương Siêu các công phu nhỏ nhặt này làm rất tốt. Bởi vì tâm của hắn sớm đã được tôi luyện tẩy rửa tạp chất, có thể luôn luôn như ánh trắng nơi giếng cổ, u thâm trầm tĩnh, không vì ngoại vật mà rung động.

“Tốt lắm, chủ nhân đương nhiên phải tôn trọng ý kiến cảu khách. Hiện tại cứ bắt đầu đi” Triệu Quân nhướng mày, hắn không nghĩ đến Vương Siêu lại rõ ràng lợi hại như vậy.

Vương Siêu cũng không nói gì, mặc cho Triệu Quân an bài, hai người đi đến một cái bàn lớn trước lôi đài, trên bàn có đặt bút lông, nghiên mực, giấy viết, còn có một hộp mực lăn tay đã mở sẵn.

Trên tờ giấy có tám chữ to “Công bình giác lượng, sanh tử vật luận (Công bình đánh giá, sinh tử chớ nói)”.

Vương Siêu cầm bút lên, ghi tên mình trên giấy, sau đó dùng mực đỏ in dấu tay của mình lên.

Vào lúc này, Trương Uy cũng từ trong khoang thuyền đi ra, một thân bố y màu đen, mang giày vải. Thần sắc lạnh như băng, cũng đi đến ghi tên và in dấu tay.

Vào lúc này, một cái nam tử mặc y phục luyện công rộng thùng thình đi tới, lớn tiếng hô: “Người chứng kiến ký tên”.

Tiếng hô vừa dứt, Trần Ngả Dương ở bên kia đứng lên đầu tiên.

Vương Siêu cũng không thèm nhìn tới Trần Ngả Dương, chỉ nói một câu: “Ta đi đổi quần áo. Xin dẫn đường” Nói xong, xoay người đi vào trong khoang thuyền.

“Tiểu Trần, người trẻ tuổi này không đơn giản” Tiết Liên Tín là một lão nhân đã hơn chín mươi tuổi, râu tóc bạc phơ được chải gọn gàng. Đi đến trước lôi đài cầm lấy bút kí tên. Nhìn thấy bóng dáng Vương Siêu đi vào khoang thuyền, nói với Trần Ngả Dương.

“Đúng là không đơn giản” Trần Ngả Dương ánh mắt chợt lóe, gật gật đầu: “Xem thân hình bước chân, công phu của hắn cùng Trương Uy không sai biệt lắm, hơn nữa hắn tâm thần bình tĩnh, không bị ngoại vật quấy nhiễu. Xem ra đây là đây sẽ là một trận đáng xem, lần này luận võ tất phải có một người chết ở chỗ này. Đáng tiếc”.

“Người luyện quyền chết ở trên lôi đài, cũng không phải là chết uổng” Tiết Liên Tín râu bạc tung bay trong gió biển: “Đây là một hồi long tranh hổ đấu, hươu chết vào tay ai, khó có thể đoán được, ngươi và ta cứ xem kết quả thế nào”.

Cao thủ luận võ, biến đổi vô chừng, năm phần là công phu, năm phần là cơ hội, tương đương với nhau, thắng bại do trời. Mặc cho là tông sư võ công cao cường tới đâu, ánh mắt có lợi hại tới đâu, cũng khó có thể đoán trước được kết quả.

Đợi khi hai người trở lại vị trí, Vương Siêu đã thay đổi y phục đi ra, hắn mặc một bộ đồ truyền thống màu tím, giống như của Đường Tử Trần lúc trước mặc vậy, chân cũng mang giày vải. Từng bước đạp trên mặt đất, giống như yến tử điểm nước, lên lôi đài. Vào lúc này, Trương Uy cũng đã lên lôi đài.

Lôi đài dùng gỗ sam dày ba tấc, dùng rất nhiều đinh sắt thô dài đóng chằng chịt cố định, hết sức chắc chắn vững vàng.

“Trương sư phụ, chúng ta thực cũng không có cừu hận, nhưng lại phải đánh một trận sinh tử trên lôi đài này, thật sự là thế sự tạo hóa trêu người” Vương Siêu nhìn thấy Trương Uy, đột nhiên mở miệng nói.

Hai người này. Một là quyền thuật đại sư uy danh hiển hách Quảng Đông, một là cao thủ mới nổi của nội địa. Vốn không quen biết nhau, cũng không có ân oán qua lại gì, hiện tại lại ký Sinh tử thư. Đích thật là làm cho người ta cảm thán.

[hai người đều là quyền thuật đại sư. Công phu trên tay có thể phán sinh tử của người ta, lại không nắm giữ được sinh tử của mình. Đó là sự châm chọc lớn nhất.

“Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ” Một câu phi thường kinh điển từ miệng Trương Uy nói ra, nhưng đối với tình cảnh của hai người hiện tại lại thích hợp vô cùng.

Tình này!

Cảnh này!

Hai người trên lôi đài thật đúng là “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ”.

Quác quác! Quác quác! Tiếng gà kêu thê lương truyền đến, thì ra là một nam tử ở dưới lôi đài mang ra một con gà lớn, mào như lửa đỏ, không ngừng lắc lư.

Nam tử này một đao chặt đứt đầu gà, rồi quăng xuống biển.

“Bắt đầu!”

Trong phút chốc, trên boong thuyền của chiếc du thuyền hào hoa không một tiếng động. Chỉ có tiếng gió vù vù phần phật mà thôi.

Hai vị quyền thuật đại sư đối quyết, làm cho các cao thủ ở đây đều như ngừng hô hấp.

Giữa các cao thủ, cũng khó được luận võ như vậy. Càng huống chi là y theo quy củ từ xưa lập Sinh tử thư? Huống hồ một số cao thủ ở đây ít nhiều cũng đã đánh cuộc. Ít nhất cũng mấy trăm vạn, nhiều cũng hơn một ngàn vạn.

Thu…! Hình như là từ ở chân trời rất xa truyền đến tiếng kêu ngân dài của tiên hạc! Trương Uy cổ đựng đứng lên, nhướn ra trước! Hai tay khẽ mở ra, đùi phải nhấc lên, đùi phải điếm một cái. Cả người lăng không bay lên, xẹt qua mà đến. Trong khoảnh khắc vọt tới, hai tay nắm tay khép thành hình mỏ hạc, cánh tay xoắn vào trong, kình phong xoắn ốc dâng lên, đập vào mặt!

Hắn giống như một con tiên hạc thật lớn tung người trực diện tấn công, một tay thành hình mỏ hạc thủ trước yết hầu, dẫn mà không phát, vừa để phòng ngự, lại chờ thời cơ. Cánh tay tạo thành hình mỏ hạc còn lại phát kình, mổ thẳng vào mắt phải của Vương Siêu.

Vịnh xuân quyền, Bạch hạc hình.

Trương Uy một khi phát kình, toàn thân chấn động, ngực phổi hoạt động, thổ khí phún thanh, tự nhiên mà hình thành tiếng hót vang của tiên hạc.

Hắn cũng đã đem Vịnh xuân Bạch hạc quyền luyện đến bước “Thanh tùy thủ xuất”.

Quảng Đông tam hổ, danh hiệu quyền thuật đại sư quả thực cũng không phải là cái thùng rỗng.

Gầm! Vương Siêu đạp bộ lui về phía sau, thân thể cong lại, lưng gồng lên, dùng thân thể bộc phát ra hình ảnh hổ gầm. Đồng thời vung cánh tay như đại phủ khai sơn, dọc theo sườn phải của thân thể mình mà bổ ra, vừa lúc chém ngay nắm tay hình mỏ hạc của Trương Uy.

Hổ hình Phách kình, tiếng hô chấn động.

Hổ hình đối Hạc hình.

Chiêu thức của Trương Uy thực vẫn không hết lực, còn có lưu dư kình, khi Hổ chưởng Phách quyền của Vương Siêu chém lên, hóa hình mỏ hạc thành quyền, năm ngón tay đột nhiên xiết chặt! Tiếng xương cốt vang lên lắc rắc.

Nương theo kình lực bùng nổ của năm ngón tay, nắm tay của Trương Uy trong nháy mắt trở nên rắn như sắt thép. Cùng Phách quyền của Vương Siêu va chạm cùng một chỗ.

Cơ thể đánh ra, xương cốt tạo thành thúy hưởng, liên kết thành một mảng.

Cả lôi đài bằng gỗ sam chắc chắn cũng lay động kịch liệt.

Bạch hạc trác (mỏ bạch hạc) chính là hư thế, sát chiêu chân chính là năm ngón tay bạo phát, hóa thế năng của hình mỏ hạc thành quyền! Trương Uy quyền thuật vận kình, đã tới bước tinh tế. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hai người sau khi đối kích một quyền, Vương Siêu liên tiếp lui về phía sau ba bước, hạ lực xuống hai chân, dồn khí từng bước trầm trọng, đến bước thứ ba, rắc một tiếng, tấm ván gỗ sam dày dưới chân đã bị dẫm gãy.

Trương Uy cước bộ liên tục di chuyển, vô thanh vô tức, có chút mở song chưởng ra, thân thể giống như là một con tiên hạc nhẹ nhàng lướt đi trên lôi đài, trong khoảnh khắc đã lùi tới mép của lôi đài, chân dẫm mạnh một cái, cũng phá vỡ một tấm ván gỗ, nương theo lực phản chấn, thân thể hắn lại đánh tới.

Hai người một quyền chạm nhau, đều cảm giác được nắm tay của đối phương một cái thì như một ngọn búa lớn, một cái thì lại như mũi dùi thép. Lực ngàn cân mạnh mẽ giao nhau, xương côt cơ bắp trên cánh tay đều đau đớn tổn thương, hai bên đều không có chiếm được tiện nghi.

Nương theo thế lui về phía sau, đều tự âm thầm hoạt động khôi phục lại nắm tay cùng cánh tay, Trương Uy tugn chân theo thế Hạc hình tấn công trước.

Vương Siêu đột nhiên chuyển thân, hai cánh tay thủ ở bên hông, sau đó nương theo eo vung ra, Phạch một tiếng! Cánh tay theo lực eo tung ra, xoắn từ trong xoắn ra, như hai độc xà xuất động, cắn thẳng vào nắm tay của Trương Uy.

“Xà thủ động trung tàng, thần tiên dã nan phòng (Rắn ẩn ở trong động, thần tiên cũng khó phòng)”

Hai bên eo như hai cái động, Vương Siêu đem cánh tay ẩn vào trong đó, dựa vào lực bùng nổ của eo, phụ trợ vung tay ra, chỉnh thể phát kình, cực kỳ hiểm độc, lại hung tàn ác liệt. Đây đúng là tinh túy của Xà hình đả pháp.

Xà xuất động, một tiếng thúy hưởng phát kình, thúy hưởng qua đi, rõ ràng nghe những tiếng xì xì, xì xì!

Trần Ngả Dương ở xa xem nhắm mắt lại, tai của hắn khẽ nhích động lên xuống, đem tiếng gió trên lôi đài thu vào tai không sót một tiếng nào.

Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh một rắn một hạc đang tấn công giao tranh.

Vương Siêu lấy Hổ hình chuyển hóa thành Xà hình, biến hóa cực nhanh, ra tay hiểm độc, uy thế mãnh liệt, rất nhiều cao thủ quyền thuật đang xem ở đây đều phải ngợi khen.

“Khó trách Tần Mậu Giao chết trên tay hắn!” Từ Chấn ngồi ở phía Đông thấy Vương Siêu ra quyền phát kình như vậy, trong lòng sự khiếp sợ càng phát ra mãnh liệt, “Nội địa quả nhiên là đầm rồng hang hổ, tuổi còn nhỏ, quyền thuật tạo nghệ đã đến cảnh giới như vậy, không biết sư phụ của hắn là ai?”

Đối mặt với Vương Siêu hóa hổ thành rắn, Trương Uy trong lòng rùng mình, hai nắm đấm tự nhiên cao thấp chuyển động, xương cốt trên cánh tay phát ra thanh âm ma sát bén nhọn, như là tiên hạc dồn dập kêu lớn.

Xương khuỷu tay, cánh tay của hắn chấn động. Nắm tay của hắn tạo thành một khối, loạn kích một hồi, như mưa to gió lớn, thật giống như một con chim gõ kiến đang ra sức mổ vào thân cây.

Nắm tay của Vương Siêu như đầu rắn, chớp lên cắn mổ, thân thể lay động, bộ pháp liên tục di động, eo lưng liên tục xoay tròn.

Nắm tay hai người một mổ một cắn, thân thể quay cuồng đối kích, không đến mười giây, đã đụng nhau ba mươi bốn lần.

Kình lực từ tay hai người hạ xuống chân, mỗi một lần đạp xuống, lại có một tấm ván gỗ sam gãy tan.

Hơn mười giây qua đi, cả lôi đài dưới sự lay động kịch liệt cũng đã vỡ tan, đùng đùng sập xuống.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky