Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 86: Vi công!

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chọn tập

Một chiêu “Kê hình đầu đả” này của Liêu Tuấn Hoa, hai chân bám đất, một chân đạp tiến vào giữa, chân sau khẽ co lên, đúng là cước pháp “Thập tự quải” trong Kê hình.

Chỉ có điều, “thập tự quải” này của hắn cũng động mà không phát, ngầm ngăn cản toàn bộ biến hóa của hai chân Vương Siêu.

“Đầu đả khứ ý chiêm trung đường,

lưỡng thủ ngoại bát nhân nan đáng,

cước thải trung môn thưởng địa vị,

tựu thị thần tiên dã nan phòng

(Dùng đầu đánh chiếm trung ương,

hai tay dang rộng người ta khó phòng,

chân đạp chiếm lấy trung môn,

thần tiên kia cũng khó lòng cản ngăn)”.

Câu này là ca quyết tinh túy của đả pháp, trong một thức Kim kê trác mễ của Liêu Tuấn Hoa đã hoàn toàn thể hiện ra. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Người luyện quyền, chân hết sức có lực, sự mềm dẻo cũng miễn bàn. Tùy tiện đá một phát lên tới đỉnh đầu của mình cũng không thành vấn đề.

Liêu Tuấn Hoa cũng không muốn một chiêu đầu đả liều mạng của mình, bị Vương Siêu tung một cước đá thẳng vào trán.

Kê hình một chiêu đầu đả, vốn chính là chiêu số hung hãn trong bại cầu thắng, sau đó còn ẩn chứa một hệ thống các biến hóa liên hoàn, thực không phải đơn giản là bị khóa hai tay thì dùng đầu đánh như vậy.

“Hay cho một chiêu Kim kê trác mễ!”

Vương Siêu vốn một chiêu Xà hình tê giảo, năm ngón tay phát kình, sau khi khóa lấy hai tay Liêu Tuấn Hoa, đang muốn vận dụng ám kình. Đột nhiên trong lúc đó, bên tai nghe thấy một tiếng gà gáy rõ to. Sau đó hai mắt tối sầm, trán của đối phương đã hoàn toàn che khuất bầu trời, đang đập thẳng vào mặt mình.

Cú va chạm này như sao băng rơi xuống đất, vừa nhanh vừa mạnh, nếu bị đánh trúng, ngũ quan toàn bộ bị hủy, gãy mũi là chuyện nhỏ, chỉ sợ là mũi, môi, mắt toàn bộ nát bét, trở thành như một quả dưa hấu bị dập.

Hơn nữa đồng thời lúc đầu đánh xuống, Vương Siêu cảm giác được cát dưới chân rung động, đó là do chân của đối phương cũng đang vận kình.

Quyền thuật đại sư cao minh, toàn thân trên dưới mỗi một chỗ đều vô cùng mẫn cảm.

Từng có một vị quyền thuật đại sư nói qua: “Công phu trên chân phải luyện tới mức da chân còn muốn mỏng hơn cả da mặt, vậy mới đến nơi đến chốn được”.

Vương Siêu hiện tại đúng là như vậy, thông qua cảm giác rất nhẹ trên chân. Lập tức bỏ qua ý tưởng tung chân đá.

Nếu Vương Siêu mà không có sự mẫn cảm cùng nhanh nhẹn này, nếu dùng chân tung cước ra sẽ lập tức trúng kế của Liêu Tuấn Hoa.

Chân bị Thập tự quải ngăn lại, Vương Siêu không còn lực tiếp nối, lập tức sẽ bị đánh vỡ mặt.

Tuy có thể phế đi tay của đối phương, nhưng đầu cùng mặt cái nào quan trọng hơn, không cần nói cũng biết.

Đầu của mình bị đánh như một quả dưa hấu dập nát, Liêu Tuấn Hoa hai tay bị phế. Kết quả như vậy, Vương Siêu hiển nhiên không thể chấp nhận.

Chẳng qua hiện tại Vương Siêu vẫn chiếm thế chủ động, hai tay bỗng nhiên thả lỏng, không dùng kình nữa, chân dùng sức vọt ra sau, tay hạ ra sau mông, tựa như cái đuôi của khỉ vậy. Một thức nhảy lui trong Hầu hình xuất ra, hai chân của Vương Siêu trượt trên cát tạo thành một đường thật dài.

“Cơ hội tốt!” Liêu Tuấn Hoa một thức Kê hình đầu đả, ý muốn liều mạng, Vương Siêu dùng Hầu hình nhảy lui, khí thế bớt đi nhiều, hắn lập tức chiếm lấy thế thượng phong.

Cước bộ Kê hình Thập tự quải liên tục đá ra, đá vào cát trên bờ biển bay về phía mắt của Vương Siêu.

Cùng lúc đó, hắn nương lực chân của Thập tự quải, thân thể phát kình. Lại là một thức Long hình khiêu dược (phép nhảy vọt trong Long hình), cả người như một con tôm hùm thật lớn nhảy vọt lên, hai tay vung ra như hai cái càng tôm thật lớn đánh về huyệt Thái Dương ở hai bên tai Vương Siêu.

Hắn trước tiên là dùng Kê hình đá tung cát lên, muốn che khuất tầm nhìn của Vương Siêu, tiếp theo trong khoảnh khắc chuyển hóa thành Long hình khiêu dược, hai tay đánh vào huyệt Thái Dương, như Song phong quán nhĩ (hai luồng gió thổi vào tai), có thể nói là đem sự âm độc trong Lục hợp Hình ý quyền thuật phát huy đến cực điểm.

Công kích hai bên, không phải là hai eo, mà chính là huyệt Thái Dương. Đều là bộ vị một kích trí mạng.

Vương Siêu vốn một thức nhảy vọt trong Hầu hình đã nhảy ra năm sáu thước, đối với người thường xem ra thì đây là một khoảng cách khá dài, nhưng đối với cao thủ quyền thuật xem ra, cũng không đáng kể. Liêu Tuấn Hoa là đại cao thủ, phốc một cái như ảnh tùy hình (như bóng theo hình) cướp lấy vị trí trước mặt Vương Siêu.

Một loạt biến hóa này, làm cho Đái Quân ở bên cạnh xem cũng hồi hộp, tâm tình khẩn trương đến đỉnh điểm.

“Kỹ thuật tấn công của sư đệ, thực không vì địa vị ở trên cao mà thoái hóa! Một chiêu Kê hình đầu đả này, chuyển nguy thành an, chiếm được thượng phong, thật sự là làm cho người khác tán thưởng. Nếu ta ở vào vị trí của Vương Siêu hiện tại, muốn ngăn cho cát không bay vào mắt, lại muốn ngăn cản Long hình song phong quán nhĩ. Thật đúng là không dễ!”

Đái Quân tuy bàng quan xem, biết bản thân không ngăn cản được, nhưng khi thực sự động thủ, lại là chuyện khác. Cao thủ giao đấu, cũng không phải là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Mà là người xem bị mê.

Cao thủ tiến vào trạng thái chiến đấu, toàn bộ tinh thần tập trung, mọi sự cảm giác, linh mẫn đều đẩy lên cao độ, thường thường người ở ngoài nhìn như là lâm vào tuyệt cảnh, lại có thể xuất ra chiêu số xảo đoạt thiên công mà hóa nguy thành an.

Liêu Tuấn Hoa, Vương Siêu hai người giao đấu, tuy chỉ có hai hiệp, nhưng như ưng bay thỏ chạy. Chỉ trong một thời gian ngắn, sát khí ẩn tàng đích thật là kinh tâm động phách.

Chỉ tiếc, đây không phải là lôi đài luận võ chính quy, nếu không chỉ bằng vào hai chiêu vừa rồi, vé vào cửa xem hai người đấu cũng phải vượt quá một triệu.

Cũng là Đảng Thái tử, Thái tử Liêu Tuấn Hoa tại Sơn Đông này so với Triệu Quân, Vương Tiểu Lỗi, Ngô Dĩnh Đạt của tập đoàn Ức Khoa mạnh hơn vô số lần.

“Thủ đoạn thật hay!” Thủ đoạn của vị Thái tử Liêu Tuấn Hoa này, hôm nay tạo cho Vương Siêu rất nhiều sự kinh ngạc. Vừa mới nhảy ra, liên tiếp bị cát biển đập vào mặt, sau đó bóng đen hiện lên, hai bên huyệt Thái Dương kịch liệt chấn động.

Huyệt Thái Dương chấn động, rõ ràng là đã bị kình lực của đối phương đánh tới. Quyền chưa tới, gió đã tới trước.

Vương dưới tình huống vạn phần nguy hiểm này, mắt chợt nhắm lại, thở ra một hơi. Cùng với hơi xuất ra chính là một kích Hổ hình Phách kình của hắn.

Đối mặt với “Song phong quán nhĩ” của Liêu Tuấn Hoa đang tiến đến. Vương Siêu cũng không né tránh, cũng không ngăn cản, mà là vận dụng sách lược “Ngươi đánh là việc của ngươi, ta đánh và chuyện của ta”, hạ eo cong người, tay trái đưa ra sau, tay phải một kích Hổ hình Phách quyền kình, bộc phát ra tiếng hổ gầm thật lớn, như lưu tinh cản nguyệt, bổ vào giữa mặt của Liêu Tuấn Hoa.

Cái này cũng không phải Vương Siêu không thể ngăn cản, cố ý sử dụng chiến thuật đồng quy vu tận.

Mà là lấy năng lực cảm giác chính xác của hắn, sớm đã tính toán ra, Liêu Tuấn Hoa từ khoảng cách xa phát kình, lộ trình rất dài, mà bản thân dĩ dật đãi lao (lấy khỏe thắng mệt), chợt bùng nổ, tuyệt đối có thể trước khi đối phương đánh trúng huyệt Thái Dương của mình, thì đã bổ vào đầu của đối phương.

Một Phách kình này của Vương Siêu, lực lượng mạnh không thể tưởng tượng. Một âm thanh vang vọng trong không trung, trong không khí đều bộc phát ra chấn động rõ ràng.

Đối với một quyền này của Vương Siêu, bất luận kẻ nào thấy cũng sẽ cho rằng, đây là lực lượng cực hạn mà thân thể con người có thể bạo phát ra.

“Hả!?” Hai nắm đấm của Liêu Tuấn Hoa còn cách huyệt Thái Dương cảu Vương Siêu chừng bảy tấc, đã thấy một bàn tay nhanh chóng nở rộng ra trước mặt, bình địa nổi lên một trận cuồng phòng, thổi đến mức bản thân hô hấp không thông. Thiếu chút nữa là đã chẹn ngang yết hầu của mình.

Vội vàng dừng cước bộ lại, hai tay cong lại là rút trở về, một đòn Hoành quyền cái lương (Bắt chéo tay) ngăn trở phách kình của Vương Siêu.

Bằng! Một quyền này của Vương Siêu, thẳng, mạnh, chợt bộc phát, lực đạo đã vượt quá một ngàn năm trăm cân. Mà Hoành quyền cái lương này của Liêu Tuấn Hoa lại là nửa đường biến chiêu, kình lực chuyển đổi không thuần, lực lượng yếu hơn hẳn.

Khi cánh tay hai người vừa tiếp xúc. Liêu Tuấn Hoa cảm giác được sự đau nhức, hơn nữa có khả năng không chịu nổi một đòn Phách kình của đối phương.

“Gầm!” Trong ngực xuất ra một tiếng gầm thật lớn. Liêu Tuấn Hoa hai tay khẽ đẩy lên, lỗ chân lông trên da nổi lên như hạt đậu. Cùng lúc đó, song chưởng của hắn nương theo thế đẩy lên, sau lưng như rồng lặn xuống nước, mãnh liệt hạ xuống chân, mỗi một khớp xương đều phát ra tiếng thúy hưởng.

Thối tích chuy, trầm yêu trát mã (Hạ xương sống, trầm eo gìm ngựa).

Liêu Tuấn Hoa đem một kích Phách kình của Vương Siêu truyền xuống trên chân, cuối cùng để tránh hai tay chịu hết áp lực, không bị đánh gãy.

Rầm! Xịch! Liêu Tuấn Hoa lại quên, dưới chân hắn là cát biển mềm. Một khi mượn lực truyền xuống để hóa giải Phách kình. Hai chân phải dùng sức đạp xuống, lập tức đem thân thể vùi vào trong đó, đã lún vào trong cát tới đầu gối.

Cả người hắn thật giống như một cây cọc gỗ, bị Vương Siêu đóng vào mặt đất.

Nếu ở trên đất bằng, nhiều nhất là gạch đá ở dưới chân vỡ vụn mà thôi. Nhưng hiện tại, hắn bị lún sâu vào trong, không thể lập tức thoát ra khỏi được.

Thắng bại một nửa là dựa vào thực lực, một nửa là do vận khí.

Hoàn cảnh nơi giao đấu, đối với sự thắng bại của con người, là nhân tố rất lớn. Trương Uy đạp phải đinh sắt, thua vì hoàn cảnh. Hôm nay Liêu Tuấn Hoa chân lún trong cát biển, cũng là bị hại bởi hoàn cảnh.

Mãnh liệt lấy hai chân ra, sẽ bị chậm lại một chút, mà cũng không lập tức nhảy ra được. Liêu Tuấn Hoa tâm lập tức như rới xuống vực sâu không đáy.

“Không hay rồi!”

Trong khoảnh khắc tâm hắn trầm xuống, trước mặt đã mất đi bóng dáng của Vương Siêu, cùng lúc đó, sau lưng có tiếng gió thật lớn đánh tới.

Vương Siêu là quyền thuật đại sư, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm một thuở này. Liêu Tuấn Hoa hai chân lún trong cát, thân thể trong khoảnh khắc không linh động, hắn lập tức nắm lấy cơ hội, một Bát quái nhiễu bộ, cướp lấy sau lưng Liêu Tuấn Hoa, thuận thế một chưởng đẩy tới.

Cũng không cần phách trảo, là bởi vì hắn trước đó đã sử dụng qua một lần, sợ Liêu Tuấn Hoa có thể ngăn cản. Mà hiện tại dùng Bát quái chưởng, có khả năng thu được hiệu quả xuất kỳ bất ý.

Một chiêu này, là “Thuận thế chưởng” trong Bát quái quyền. Nói đến Thuận thủy thôi chu (thuận theo dòng nước đẩy thuyền), tất cả đều là tùy ý tự nhiên, bởi vậy tốc độ phi thường nhanh, tuy lực sát thương không lớn như Phách quyền, Băng quyền. Nhưng chỉ cần đánh trúng trên người, cũng là không ai có thể thừa nhận nổi.

Cho dù là Liêu Tuấn Hoa trúng một chưởng này, cũng có thể bị gãy xương sống, về sau sẽ tê liệt nửa người.

Cao thủ giao đấu, cảm giác đếu đâu, kình sẽ tự nhiên đánh đến đó, trừ phi là cao hơn một bậc so với đối thủ. Nếu không thì không có khả năng lưu thủ.

Liêu Tuấn Hoa một khi thất thủ, trong lòng trước tiên là lạnh toát, sau đó liền yên lòng.

Hắn quyền cao chức trọng, cho dù võ công cao cường, cũng sẽ không dễ dàng mạo hiểm, lần này cùng Vương Siêu luận võ, sớm đã chuẩn bị an toàn.

Sự chuẩn bị này chính là: Đái Quân ở một bên áp trận!

“Lưu thủ!” Quả nhiên, Đái Quân sớm có chuẩn bị, sẽ không để cho sư đệ mình dễ dàng gặp nguy hiểm. Liêu Tuấn Hoa không có sự chuẩn bị này, cũng sẽ không đến luận võ thử tay với Vương Siêu.

Đái Quân trong lúc lên tiếng, đột nhiên chuyển thân tiến đến. Tích thế mà phát, một Liêu quyền chuẩn xác đánh lên trên cánh tay của Vương Siêu, hóa giải một Thuận thế chưởng trí mạng đó của hắn.

Vương Siêu nhìn thấy Đái Quân tiến đến, trong lòng căng thẳng. Lập tức thu chưởng, co thân tụ khí, cước bộ chuyển hướng sang bên trái của Đái Quân.

“Chẳng lẻ hai người sư huynh đệ này muốn vây công ta? Mặc kệ thế nào, trước tiên chiếm lấy thượng phong rồi nói sau, lòng người hiểm ác, vạn nhất ta dừng tay lại hỏi chuyện, hai sư huynh đệ đột nhiên tập kích, ta cho dù thần thông tới mấy cũng chết chắc”.

Tuy biết Liêu Tuấn Hoa, Đái Quân hai người đều là quyền thuật đại sư, bình thường về vấn đề thể diện, sẽ không vây công mình, nhưng lòng người khó dò. Vương Siêu cũng không thể không nghĩ tới việc khi mình dừng tay hỏi chuyện, sẽ tạo điều kiện cho hai sư huynh đệ đã sớm có mưu đồ liên thủ một kích lôi đình.

Bởi vậy khi Đái Quân nhúng tay vào, Vương Siêu cũng không dừng tay, mà là phát động công kích càng mãnh liệt hơn.

Ý của hắn chính là: Mặc kệ thế nào, cũng phải chiếm được thượng phong, sau đó mới có cơ hội nói chuyện cùng phòng ngừa đối phương có cơ hội liên thủ đánh lén.

Đái Quân vừa mới giúp Liêu Tuấn Hoa qua được một kích trí mạng, Vương Siêu liền lắc mình không thấy nữa, sau đó nghe phía bên trái mình tiếng gió nổi lên. Kình phong ép tới y phục, lỗ chân lông cũng cảm giác được sự đau đớn.

“Trời thần ơi!” Vương Siêu này công kích quá hung mãnh, cũng không có cho Đái Quân cơ hội mở lời.

Đái Quân bổn ý thật ra cũng không có ý liên thủ công kích, chỉ là áp trận. Bởi vậy một kích vừa rồi, cũng không mạnh, chỉ muốn chuyển hướng quyền của Vương Siêu mà thôi.

Nhưng hiện tại, rõ ràng là làm cho Vương Siêu hiểu lầm, Đái Quân không khỏi cười khổ một chút. Luân chuyển trên mặt đấy một cái, chuyển thân hai tay tung ra, ngăn trở thủ đao của Vương Siêu đang tập kích vào sườn trái của mình.

Ngờ đâu, Vương Siêu đột nhiên biến đổi, hóa chưởng thành trảo, năm ngón tay phát ra thanh âm thốn kình thật lớn, xuyên thấu qua phòng tuyến ngăn cản của Đái Quân!

Bát quái thủ đao, vốn chính là giống như Phách quyền, khi Vương Siêu vận dụng thủ đao, tự nhiên có thể tùy thời chuyển hóa thành “Phách trảo” trong Ưng trảo kình.

Một trảo này, đâm thẳng vào bụng Đái Quân!

Đái Quân trong lòng căng thẳng, lập tức co bụng lại! Cả bụng hắn giống như cục bột nhão vậy, chợt lún vào, làm cho trảo kình của Vương Siêu thất bại.

Nhưng Vương Siêu cũng không phải là không có hậu chiêu! Mạnh mẽ hạ người xuống, một tay đưa xuống sau mông vỗ một trảo! Các đốt xương vai chuyển động, trảo lại trầm xuống, bỏ qua bụng mà chộp xuống hạ thân của Đái Quân.

Hai ba lần thốn kình này, không khác gì Trương Uy ngày đó thi triển ra Vịnh xuân quyền độc nhất vô nhị, đều là các xương đốt ngón tay, xương vai liên tục phát kình, tăng cường lực bạo phá của cánh tay.

Thiết chỉ thốn kình.

“Không ổn rồi!” Đái Quân cảm thấy hạ thân khí lạnh vù vù. Vương Siêu lợi trảo như gió cuốn, không thể ngăn cản, vội vàng lui về phía sau.

Vào lúc này, Vương Siêu tay đang ở phía sau mông sát mặt đất đột nhiên vung lên, một nắm cát nhằm thẳng mặt mà quăng tới.

Vương Siêu liên tiếp tung sát chiêu, đúng là “tồn thân trảo tước, thần sa sử kiểm thượng (hạ thân tung trảo, vung cát vào mặt)!” của Thái Cực đại tông sư Dương Lộ Thiền danh chấn giang hồ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky