Trong mấy người vừa bước vào, ánh mắt Vương Siêu lập tức hướng đến người đi thứ hai.
Người này cao to, chí ít cũng phải gần mét chín, mặc đồ đen, chân đi giày vải đen, bộ râu đen dưới cằm cũng dài đến bảy tám thốn, râu quai nón hai bên hàm cũng để rất rậm.
Bộ râu xoăn tít, hai mắt trợn ngược, lưng hổ eo gấu, hai tay vừa to vừa dài, cảm tưởng như Trương Phi của Tam Quốc tái thế. Toàn thân ông ta uy mãnh vô cùng, song khi đi lại không hề phát ra tiếng động, tựa hồ đang giẫm lên bông gòn. Cử chỉ hết sức nhẹ nhàng mau lẹ, chẳng khác Tôn Ngộ Không cưỡi gió.
Đàn ông kiểu Trương Phi mà tư thế đi lại đạt đến ý cảnh “Liệt Tử ngự phong” như Trang Tử nhắc đến, Vương Siêu trong lòng không khỏi thán phục: “Võ công thật lợi hại, công phu hạ bàn của người này đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi” Nhìn một hồi, trong lòng hắn thầm thất kinh.
“Chắc chính là Trình Sơn Minh rồi!” Lời nói của Trần Ngãi Dương từ phía sau khẽ truyền lại, phá vỡ chút gượng gạo của Vương Siêu và Chu Giai.
Hít sâu một hơi, Vương Siêu thả lỏng gân cốt, khẽ rùng mình, tinh khí thần ngưng kết, qua ánh mắt tập trung lên người vừa bước vào. Gần như cùng lúc ấy, mọi cảnh tượng xung quanh đều biến mất trong mắt hắn.
Các võ học đại sư đều vô cùng nhạy cảm, ở xã hội trước, giữa các cao thủ với nhau, không cần đấu võ, thậm chí cũng chẳng cần chạm tay, chỉ nhìn qua mấy cái, nói một vài câu là đã có thể biết được khoảng cách cao thấp giữa đôi bên.
Từ lúc người này đặt chân vào đại sảnh, chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt Vương Siêu tập trung trên người ông ta đã cảm nhận thấy, người này rất không hề tầm thường, nếu giao đấu hắn chưa chắc giành phần thắng.
Liễu Sinh Thủy Minh đang ngồi cũng đứng dậy, trong khi ánh mắt Từ Chấn đã dính vào người này tự lúc nào.
Chỉ cần là người luyện võ đều có thể cảm nhận thấy sự lợi hại của người đó, ngay cả Trần Ngãi Dương cũng phải thở phù một hơi dài, rồi đi đến đón tiếp người đi đầu tiên.
“Trần sư phụ, mục đích lần này tôi đến đây, chắc hẳn anh cũng biết. Xung đột về vận tải viễn dương giữa Trần thị các anh và Hoa Hưng Hội chúng tôi cũng không phải một hai ngày. Lần trước anh thắng Trương Quang Minh sư phụ, Hoa Hưng Hội chúng tôi phải rút lui, cam nguyện chịu thua. Nhưng cũng không thể nào cứ thua mãi được, lần này tôi đã đặc biệt mời sư đệ của Trương Quang Minh sư phụ từ Canada là Trình Sơn Minh về. Trình sư phụ muốn giao đấu với anh, tôi chỉ phụ trách thu lại tuyến vận chuyển viễn dương từ Tập đoàn Trần thị. Thế nào, chúng ta lại cược lần nữa chứ?”
Người lên tiếng là một nam nhân mắt ti hí, bụng phệ, dáng vẻ khệ nệ, tuổi chừng trên dưới năm mươi. Người này chính là Phó hội trưởng Thân Hồng của thương hội Hoa Hưng ở hai vùng Đài Loan và Hong kong.
Hoa Hưng Hội là một tổ chức thương nghiệp của một nhóm người phát tài vì vận tải viễn dương, thành lập để bảo vệ lợi ích của chính mình ngay từ những năm sáu mươi bảy mươi thế kỷ trước, về sau phát triển mỗi lúc một lớn mạnh, đi lại với cả hai bên Hắc Bạch. Vì chuyện tranh giành nghiệp vụ vận tải viễn dương từ eo biển Malacca đến các quốc gia như Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Mã Lai với Tập đoàn Trần thị mà hai bên không biết đã đấu đá bao nhiêu lần.
“Cược thì có thể, nhưng Trần thị hôm nay vẫn là do thúc công lão gia làm chủ, ta phải bẩm báo lão gia, được gật đầu đồng ý mới có thể tiến hành. Nếu như ông tôi không đồng ý, đại ca tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể đợi người của Thân hội trưởng trên biển mà thôi!” Trần Bân lạnh lùng đáp.
Rõ ràng vì hai bên từng đối chọi nhiều lần, cô cũng không cần tỏ ra nhã nhặn với Hoa Hưng Hội.
“Ha ha ha…!” Thân Hồng nhìn Trần Bân cười đắc ý, cặp mắt ti hí thoáng hiện vẻ dâm tà: “Nghe nói gần đây Trần thị các người rất không ổn, lão gia thì trọng bệnh, nội bộ thì phân tài đoạt sản. Chỉ e huynh muội hai người đến khi ấy lại bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng cửa Hoa Hưng Hội chúng ta vẫn có thể rộng mở với huynh muội cô đó!”
“Việc này khỏi cần Thân hội trưởng phiền lòng, tôi chỉ hy vọng ông không đến nỗi giống như lần trước. Thua 200 triệu, cuối cùng Hoa Hưng Hội giải tán, lưu lạc trời nam bằng ấy năm, như thế chẳng phải là cùng đường cụt ngõ rồi sao?” Trần Bân đúng là không kém phần đanh thép.
“Hừm!” Đột nhiên gã đàn ông râu xoăn cao lớn kia tiến lên trước một bước. Chỉ một bước chân ấy cũng đủ khiến cho toàn bộ mặt đất cảm tưởng như rung chuyển.
Hai chồng ly thủy tinh đựng rượu vang hai bên đại sảnh lũ lượt đổ xuống, rào rào như tuyết lở, mảnh vụn bắn tóe tung.
Choang choang choang choang! Rượu vang, vụn thủy tinh rải đầy trên mặt sàn.
Ngay lập tức, ánh mắt ai nấy đều bị thu hút nhìn cả về phía này. Vốn dĩ Hoa Hưng Hội xuất hiện chỉ là một tình tiết nhỏ, căn bản không ảnh hưởng đến không khí trong đại sảnh, song gã đàn ông uy mãnh như Trương Phi kia vừa giậm chân, lập tức trở thành điểm chú ý của tất cả mọi người.
“Ta không bận tâm đến ân oán giữa Hoa Hưng Hội và Trần thị các người!” Người đàn ông kia đúng là sư đệ của Trương Quang Minh, truyền nhân chính tông của Trình phái Bát Quái Chưởng, Trình Sơn Minh.
Trình Sơn Minh chỉ một cái giậm chân đã gây nên chấn động, song bản thân lại không chút để ý, hướng ánh mắt về phía Vương Siêu, chậm rãi nhả từng chữ: “Ngươi chính là truyền nhân Trần Ngãi Dương của Điêu Thiềm Kình, Thái cực Lý phái?”
Nguyên lai, vừa bước vào họ Trình đã cảm nhận thấy ánh mắt cùng tinh khí thần toàn thân của Vương Siêu đều tập trung vào mình. Hơn nữa cả khí độ, kình lực và tinh thần trên người hắn, không gì là không thể hiện ra đẳng cấp của một quyền thuật đại sư, chính vì thế nhất thời y đã nhận nhầm Vương Siêu là Trần Ngãi Dương, người đã đánh chết sư huynh hắn.
Trần Ngãi Dương do liên tiếp bị thương, khí tức suy yếu, đi lại không thần vận, nên không hề gây sự chú ý của Trình Sơn Minh.
“Trình sư phụ, kia mới là Trần Ngãi Dương” Thân Hồng thấy Trình Sơn Minh nhận lầm người, vội vàng cải chính.
Trình Sơn Minh khẽ chau mày, ánh mắt quay sang Trần Ngãi Dương, nhìn một lúc: “Thì ra cũng là một cao thủ, có điều bị thương không nhẹ! Ha ha, còn anh bạn trẻ kia hẳn là người ngươi mời đến trợ giúp? Cũng tốt, Bát Quái Trình Phái ta chưa bao giờ làm chuyện ám muội, cũng không đả thương người vô can! Ngươi đánh chết sư huynh ta, tất nhiên ta phải báo thù, đây là việc thiên kinh địa nghĩa. Còn anh bạn trẻ, ta không hy vọng anh dấn thân vào vũng lầy này!”
Vương Siêu tiến lên trước một bước, lắc đầu: “Trần sư phụ mời tôi đến chính là vì bị thương không thể vận động. Tôi đã nhận lời thay mặt đấu võ, ông có chuyện gì cứ nói với tôi là được!”
Trình Sơn Minh quay phắt người: “Tốt! Vậy ta sẽ đấu với ngươi trước, đợi hắn khỏi vết thương rồi sẽ lại quyết đấu một trận. Bắt đầu đi!”
“Ngãi Dương, lại có khách đến hả? Chuyện gì vậy?” Sự huyên náo ở trong đại sảnh đã kinh động đến cuộc nói chuyện của Trần lão gia phía trên.
“Thì ra Trần lão gia đến rồi, đến đúng lúc lắm, tranh chấp của chúng ta cũng nên giải quyết một lần cho xong!” Thân Hồng thấy Trần Lập Ba đi ra, lập tức lớn tiếng thét lên.
Bên cạnh Trần Lập Ba là một người đàn ông đeo kính, dáng vẻ nho nhã, tóc đã bạc. Trần Lập Ba còn chưa lên tiếng, người này đã thay mặt phát ngôn: “Trần bá, xem ra là tranh chấp thương mại, vậy hãy làm theo quy tắc cũ đi. Gần đây tình hình trên biển căng thẳng, chính phủ tuyệt đối không cho phép đấu súng ở eo biển Malacca!”
Người đàn ông này chính là Lý Hiển Dương, một nhân vật quan trọng trong chính phủ Lý gia Singapore.
“Hiển Dương tiên sinh đã có lời, chỉ còn cách làm như vậy thôi!” Trần Lập Ba cười: “Thân hội trưởng, lần này chúng ta vẫn theo quy tắc cũ vậy. Ông nói xem cược bao nhiêu tiền, võ đài mở ở đâu?”
Không đợi Thân Hồng trả lời, Lý Hiển Dương đã mỉm cười: “Tôi thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, dù sao thì đại sảnh cũng bị vị sư phụ kia làm loạn lên rồi, biến thành võ đài chẳng phải càng tốt sao? Huống hồ hôm nay có nhiều thượng khách, mọi người hẳn cũng đều rất hứng thú xem một trận giao đấu đặc sắc, ai thích thì có thể đặt cược. Thân hội trưởng, ông thấy thế nào?”
“Tôi sẽ đứng ra làm chủ, giải quyết tranh chấp thương mại giữa Trần thị và Hoa Hưng Hội các vị. Sau khi tranh chấp giải quyết, mọi người đều phải yên ổn làm ăn mới có thể giữ được thái bình trên eo biển, ông thấy sao hả?”
“Việc này…” Thân Hồng đương nhiên không lạ gì Lý Hiển Dương. Người này chẳng khác nào thân vương Singapore, là người tuyệt đối không thể đắc tội.
“Được, vậy mới sảng khoái chứ!” Trình Sơn Minh cười ha hả xem vào, vừa cười vừa rùng mình, y phục trên người tạo nên những luồng kình phong soàn soạt, khiến tóc những người xung quanh đều bay lên.
Mọi người xung quanh lui lại, lập tức giữa đại sảnh chừa ra một khoảng trống.
“Nếu đã có Lý tiên sinh làm chủ, vậy cứ như thế đi!” Ánh mắt Thân Hồng nhấp nháy, dặn dò người đứng sau: “Mau trở về, mang hợp đồng và tiền đến đây!”
Trần Lập Ba cũng nói với Minh thúc bên cạnh: “Đi gọi mấy luật sư đến làm công chứng tài chính, nhân tiện bố trí một chút cho các vị có hứng thú ở đây đặt cược!”
Trần Lập Ba vừa dứt lời, không khí hiện trường tức thì sôi nổi hẳn lên.
Có thể được Trần thị mời, đương nhiên đều là những người danh tiếng trong xã hội thượng lưu Singapore, không lạ gì tập tục đánh cược đấu võ này. Mấy người chưa đánh cược bao giờ càng tỏ ra phấn khích, lập tức lên lầu gọi điện cho thuộc hạ mang tiền đến.
Đúng lúc ấy, Liễu Sinh Thuỷ Minh chợt bước ra:”Trần tiên sinh, xin chờ một lát!” Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
“Tôi cũng là người trong giới võ thuật, sớm đã nghe uy danh Thái Cực đại sư Trần Ngãi Dương sư phụ. Năm xưa Trần sư phụ từng đến Nhật Bản giao đấu với đại sư Thuyền Việt Nhất Lang, dùng tay bóp nát xương trán của Thuyền Việt sư phụ khiến Thuyền Việt sư phụ bỏ mạng tại trận. Thuyền Việt sư phụ là chỗ bằng hữu chi giao sinh tử với tôi nên lần này nhân cơ hội đến đây, tôi muốn tỉ thí đôi chút công phu với Trần sư phụ”.
“Việc này Liễu Sinh Thuỷ Minh sao có thể vô sỉ như vậy? Hình như hắn đã nhận thấy anh trai cô bị thương nên mới đột nhiệt ra mặt thách đấu!” Chu Giai vừa nghe đã tức tối nói.
“Không, đây là binh pháp trong võ đạo Nhật Bản. Nhà binh, dù có phải nguỵ đạo để chiến thắng cũng bất chấp thủ đoạn. Ngay từ thời Cung Bản võ tạng, võ đạo Nhật Bản đã dung hoà thứ binh pháp này vào trong việc tu hành, quan niệm theo đuổi thắng lợi hoàn toàn khác xa với quan niệm võ đạo của người Hoa chúng ta. Chúng ta nói họ bất chấp thủ đoạn, họ thì bảo chúng ta hủ bại, chết vẫn còn kiêu. Đây là quan điểm văn hoá, mâu thuẫn giữa nhận thức đối với võ đạo, cũng giống như mâu thuẫn giữa Đại Thiên Chúa và Đạo Hồi vậy, bên nào cũng cho rằng mình mới là đúng đắn. Thuyết duy nhất thần, hết thảy mọi đạo lí chẳng ai có thể nói cho rõ ràng được, vì thế có chửi rủa cũng vô ích”.
Vương Siêu lắc đầu nhìn Chu Giai: “Cô và Trần Bân lên trên đi, tránh bị vạ lây”.
Trần Ngãi Dương đúng là đã từng kết thù với giới võ thuật Nhật Bản. Việc này lúc Vương Siêu trị thương ở Hồng Kông cũng nghe kể qua. Sau khi thành danh y đến Nhật Bản, giao đấu với võ thuật đại sư Thuyền Việt Nhất Lang của Thuyền Việt gia, đến hiệp thứ mười đã dùng “tiên thủ” cương mãnh trong Thái Cực Quyền đánh nát xương trán đối phương.
Thuyền Việt Nhất Lang là đại sư đứng trong mười cao thủ hàng đầu giới võ thuật Nhật Bản, bị đánh chết trong khi đấu võ là một mối sỉ nhục lớn với người Nhật. Có điều vì danh tiếng của y quá lớn nên từ đó đến nay vẫn chưa có ai dám khiêu chiến báo thù. Liễu Sinh Thủy Minh lần này đến vốn chỉ là để xem Trần Ngãi Dương đấu võ, chuẩn bị đối sách hòng sau này trở về nghĩ cách hoá giải. Không ngờ Trần Ngãi Dương đang thọ thương, lão ta biết đây là cơ hội nghìn năm khó gặp, bèn ra mặt khiêu chiến.
Dù Trần Ngãi Dương có lý do để không nhận khiêu chiến, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, truyền ra ngoài cũng đủ tổn hại thanh danh rồi.
Huống hồ thông tin Trần Ngãi Dương bị thương bị Trần Lập Ba bưng kín không cho truyền ra ngoài, ngoại giới chẳng ai biết chuyẹn đó. Nếu Trần Ngãi Dương không nhận khiêu chiến, lại bảo là do mình bị thương, người ta đều sẽ cho đây là kiếm cớ thoái thác. Còn nếu chấp nhận khiêu chiến, chắc chắn sẽ thất bại, mà một khi thất bại thì cách gì cũng khó mà nói cho rõ được.
Lời khiêu chiến này của Liễu Sinh Thủy Minh vì thế có thể xem là được một cơ hội không thể lí tưởng hơn.
Trần Ngãi Dương khẽ ho một tiếng, bước lên trước. Vương Siêu biết, y sẽ bất chấp vết thương, gắng gượng đấu với Liễu Sinh Thủy Minh.
Đúng lúc ấy, sự việc đã phát sinh biến cố…
“Muốn kiếm lời hả? Nhận của ta một chưởng trước đã!” Trình Sơn Minh nghe một hồi cũng hiểu là chuyện gì, bất ngờ ngoác miệng cười ha hả, lưng khom như cung, dựng chưởng ép trước lồng ngực, chân bước mạnh lên một bước. Tức thì gân cốt tề minh, lông tóc dựng ngược, toàn bộ người cuồng phong vây bủa chẳng khác nào thiên thần, một chưởng đánh về phía Liễu Sinh Thuỷ Minh.
Chưởng còn chưa xuất, gân cốt toàn thân y đã ầm ầm rít lên tựa tiếng sấm thâm trầm vang vọng giữa trời không, đúng là “Triết long vị khởi lôi tiên động” của cảnh giới thượng thừa trong quyền kinh. Còn chưa ra tay, gân cốt đã lôi minh, thủ thế chờ phát.
Bất thình lình ra tay, trong chớp mắt Trình Sơn Minh bật người lên. Đầu, tay, chân, thân đều cùng chuyển động, kình phong vù vù nổi, quả là “phong truy đại thụ bách chi dao”.
Liễu Sinh Thủy Minh nhất thời kinh hãi, vừa thấy thế uy đã biết không thể chặn đỡ, hốt hoảng lùi ra sau. Nào ngờ, Bát Qquái cước công của Trình Sơn Minh gần như đã đạt đến cảnh giới phi thiềm tẩu bích, liều lĩnh đối đầu còn tạm được, còn như đã lùi thì khí thế sẽ lụi, tức khắc sẽ bị dồn ép đến mức không thở nổi.
Nháy mắt Liễu Sinh Thuỷ Minh đã lùi ra bảy tám mét, nhưng đối phương vẫn như hình với bóng, một chưởng co lại rồi tức thì ruỗi ra, nhanh chóng lớn dần. Liễu Sinh Thuỷ Minh hốt hoảng đưa hai tay đẩy mạnh về trước…
Đúng vào khoảnh khắc đẩy tay ra ấy, chỉ nghe “rắc” một tiếng, cánh tay lão đã bị Trình Sơn Minh dùng Bát Quái triệt quyền chặt gãy, liền sau đó lồng ngực như bị sét đánh, toàn thân bị hất bổng lên, đập mạnh vào tường.
Thì ra lồng ngực lại trúng một chưởng của Trình Sơn Minh, thậm chí Liễu Sinh Thủy Minh cũng không nhìn rõ mình đã trúng chưởng như thế nào.