Ngay khi Vương Siêu muốn hôn lên mặt Đường Tử Trần, đột nhiên cảm thấy hai tay mình đau nhức, tựa hồ có cái gì đó đâm sâu vào trong thịt, cùng lúc đó, Đường Tử Trần quay đầu đi, thân thể hướng ra phía ngoài làm cho miệng của Vương Siêu thất bại.
Tay phát kình, kình phát ra từ bốn ngón tay, Đường Tử Trần khi bắt lấy hai tay của Vương Siêu thật giống như móng vuốt mèo vậy, bấm sâu vào trong thịt rồi chợt phát kình, thật giống như móc câu cắm ngập vào trong cánh tay của Vương Siêu.
“Bão hổ quy sơn thế!”
Vương Siêu trong lòng cả kinh, một chút không phòng bị đã bị Đường Tử Trần xiết chặt kéo mạnh vào trong lòng, eo của tỷ tỷ vừa chuyển, kình lực đã bùng nổ, thân thể của hắn như một viên pháp bị ném bay đi, nhằm thẳng vách tường mà bay tới.
Cái này nếu đổi là cao thủ bình thường, nhất định se bị quăng cho bể đầu máu chảy, không thành nhân dạng, nhưng Vương Siêu thì khác, trong lúc vội vàng hai tay chập lại, ám kình bộc phát, các đầu ngón tay cắm sâu vào trong vách tường, khuỷu tay co mạnh lại, sau đó lại đẩy mạnh ra, triệt tiêu lực va chạm.
Sau đó, thân thể của hắn giống như một con thằn lằn, bằng hai cánh tay, bám chặt vào tường không để rơi xuống, cố định ở trên vách tường.
Một thức Đường Tử Trần vừa mới dùng, chính là “Bão hổ quy sơn thế” trong Thái Cực Quyền, kẻ địch là hổ, ta dùng thế ôm bắt, sau đó đẩy ra khỏi cửa. (Xuất phát từ Khương Dung Tiều – Thái Cực Quyền giảng nghĩa).
Một chiêu này dùng thế ôm bắt, sau đó eo lưng xoay tròn, lấy lực ly tâm của bản thân, mượn thêm lực xông tới của kẻ địch, hai lực hợp thành một sau đó đem kẻ địch vật bay ra ngoài, đó là tinh túy của mượn lực đánh lực.
Luyện đến cảnh giới cao, kẻ địch nhân một khi xông lên đánh tới, chỉ áp sát xoay chuyển, kẻ địch đã như một viên pháo bắn đi mà đâm vào tường bể đầu máu chảy, xông tới càng mạnh, thì ngã càng đau.
“Tiểu đệ, đệ không sao chứ?” Đường Tử Trần thấy Vương Siêu bám ở trên vách tường, cánh tay áo rách nát, có máu chảy ra, biết mình vừa rồi phát kình, móng tay đã đâm vào trong thịt tạo thành thương thế, lập tức lo lắng hỏi.
Đường Tử Trần cũng biết thức “Bão hổ quy sơn” này của mình lợi hại, khi còn trẻ, nàng tại thảo nguyên Phi Châu luyện quyền, cho dù là báo hay sư tử xông tới, cũng có thể trong khoảnh khắc ôm bắt lấy mà quẳng ra đất ngất xỉu.
“Đệ không sao”.
Vương Siêu trong lòng có quỷ, vội vàng hạ xuống đât, rung rung cánh tay, ở trên đó xuất hiện rõ ràng dấu mấy móng tay, nhưng máu đã ngừng chảy.
So với năm đó Chu Bỉnh Lâm bị xé mất cánh tay, cũng có thể khu động gân cơ để cho máu ngừng chảy, càng huống chi là Vương Siêu.
Chỉ là hắn bởi vì không hôn được tỷ tỷ, trong lòng cũng có mấy phần mất mác, cũng có chút cảm thấy may mắn.
“Nếu vừa rồi hôn trúng, tỷ tỷ sẽ có phản ứng gì? Là nổi giận lôi đình, hay là thẹn thùng, hay là thuận thủy thôi chu (xuôi dòng đẩy thuyền), sau đó tỷ đệ…” Vương Siêu tâm thần bất ổn, tâm viên ý mã lại khởi, trong đầu hỗn loạn, đầy những ý nghĩ kỳ quái.
“Tiểu đệ, đệ vừa rồi dùng kê hình đầu đả, vì cái gì mà không dùng trán, mà lại dùng miệng? Lấy quyền pháp của đệ, không nên sai lầm như vậy chứ” Đường Tử Trần sửa sang lại quần áo của mình một chút, ánh mắt chớp chớp, trong đó mang theo một chút phức tạp kẻ khác nhìn không ra mà chăm chú nhìn Vương Siêu.
“Cái này…” Vương Siêu lúng túng, cảm thấy hiện tại trong đời mình thì đây là thời khắc đáng xấu hổ nhất.
“Được rồi, tiểu đệ” Đường Tử Trần thở ra một hơi: “Ngồi xuống đi, để tỷ giúp đệ rửa sạch miệng vết thương, sau đó đi ngủ thôi, ngày mốt sẽ có một chuyên cơ từ Hàn Quốc đến Singapore, chúng ta cũng lên phi cơ này. Trong hai ngày này, đệ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi”. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Vương Siêu nghe vậy, cũng thở ra một hơi, đi tới, đem trà cụ trên bàn thu dọn lại, sau khi thu dọn bàn ghế gãy xong thì ngồi xuống.
Đường Tử Trần thật giống như bốn năm trước, mang thuốc đến giúp Vương Siêu lau lên vết thương.
“Đệ tự mình làm đi, hiện tại đệ đã lớn, tỷ không thể giúp đệ cỡi quần áo mát xa để thông máu huyết được. Bất quá cũng may chỉ bị thương nhẹ, căn bản không có gì đáng ngại. Tỷ cũng muốn đi nghỉ ngơi”.
Nói xong, Đường Tử Trần đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn một mình Vương Siêu.
Vương Siêu đột nhiên cảm thấy, giữa mình cùng Đường Tử Trần, cũng đã có chút thay đổi, từ quan hệ tỷ đệ thuần khiết, cũng đã xuất hiện sự biến hóa.
Năm đó, mình luyện Bát Quái Chưởng trong bể nước ngã cả người bầm tím, cởi sạch quần áo, Đường Tử Trần còn giúp mình xoa bóp, mà hiện tại, lại nói mình đã lớn.
“Ta nên hay không thổ lộ với tỷ tỷ, nói ta thích người? Nhưng vạn nhất khi thổ lộ, tỷ đệ lại không thành thì làm sao bây giờ? Vừa rồi ta muốn hôn tỷ, có phải quá lỗ mãng không? May mà cũng không thành công”.
“Trần tỷ bốn năm trước, thần bí cường đại đến như vậy, như là nữ thần, nhưng trải qua mấy năm nay ta cũng đã trưởng thành, ấn tượng về Trần tỷ dần dần trong lòng ta rõ ràng hẳn lên.
Nhưng, ta bây giờ còn chưa hiểu được tỷ ấy. Chừng nào ta chân chính hiểu được tỷ, thì mới lại cùng tỷ ở cùng một chỗ, cũng cần phải có thời gian”.
Vương Siêu ngơ ngác ngồi, trong lòng suy nghĩ miên man, giống như không thể có kết quả, thực không thoải mái.
Hắn muốn an định tâm thần, vì thế ngồi xuống xuất ra tư thế Bão đan tọa khố.
Nhưng, bởi vì tâm loạn nên tuy bày ra tư thế, nhưng tinh khí thần, tâm ý cũng không đến thu liễm vào một chỗ. Không thể co rút thành đan, đem thân xác hoàn toàn thả lỏng.
“Chẳng lẽ cảm tình sẽ trở ngại cho võ công? Là do tâm thần ta không yên sao?”
Vương Siêu thử vài lần, đều không thể hoàn thành Bão đan tọa khố đến thần tủy, trong lòng rùng mình, lập tức điều chỉnh hô hấp, định khí ngưng thần, đem hết tất cả tạp niệm bài từ ra khỏi não,sau đó mới dần dần tiến vào trạng thái.
Vừa tiến vào trạng thái, đột nhiên phát kình, một thức Bão đan tọa khố thể hiện ra, quả nhiên tựa hồ hồn, phách đều kịch liệt co rút lại vào vùng đan điền.
Khí huyết toàn thân Vương Siêu, trong phút chốc có cảm giác như trăm sông đổ về biển, tập trung về một điểm.
Hơn nữa ngay cả trong não, tựa hồ như cũng muốn ngưng tụ về phía đan điền, trong khoảnh khắc Bão đan tọa khố, có cảm giác trong não hoàn toàn trống rỗng.
“Ài, tâm thần không yên, quả nhiên là tối kỵ. Nghịch thủy hành chu (đi ngược dòng nước), không tiến tất lùi, ta vừa mới rồi bởi vì cảm tình với tỷ tỷ, tâm thần không yên, vì thế ngay cả thần tủy của quyền pháp tựa hồ cũng không tới, cảnh giới lui bước. Nếu không lập tức cảnh tỉnh, bình thần tĩnh khí, dừng chân trước bờ vực, thời gian lâu dài, càng vướng bận vào tình cảm, chỉ sợ bản thân sẽ chân chính lui bước, sẽ không thể tiến thêm được nữa”.
“Có lẽ, tỷ tỷ vừa rồi, là không muốn ta bởi vì cảm tình mà phân tâm suy sút đi. Hoặc là, bản thân tỷ tỷ…”
Bỗng nhiên, trong tích tắc này Vương Siêu tựa hồ đã hiểu được tâm ý của Đường Tử Trần.
Vì thế, hắn thở ra một hơi thật dài.
Trên mái nhà, gió biển nhẹ nhàng thổi qua, Đường Tử Trần lẳng lặng đứng ngửa đầu nhìn trời.
Trên bầu trời có một đám mây hình hoa sen lướt nhẹ qua vầng trăng sáng, cực kỳ thi vị.
Vừa rồi cùng Vương Siêu thử tay, như tia chớp xẹt qua trong lòng của Đường Tử Trần, với tâm ý của nàng, thật ra đã biết Vương Siêu đã muốn làm gì.
“Tiểu đệ, ta thủy chung vẫn yêu thương trân trọng đệ như em ruột của mình vậy, không nghĩ tới cảm tình này đã thay đổi, đáng tiếc, đệ đã lớn dần thành nam nhân”.
Đường Tử Trần thở ra một hơi dài, một luồng khí như mũi tên, chấn động không khí làm tạo nên những luồng sóng gợn, nhưng không có một chút thanh âm phát ra.
Đột nhiên, tai của nàng chợt động nhẹ một chút, lúc này, nàng cũng đã nghe được tiếng thở dài của Vương Siêu.
Vì thế, trên mặt của nàng cũng lộ ra nụ cười.
Trong khoảnh khắc, tâm của hai tỷ đệ, tựa hồ đã chân chính bắt đầu tiếp xúc cùng một chỗ.
Quân khu Bắc Kinh, trong một căn phòng đơn giản thuộc một ngôi nhà bằng đá cổ kính, Lưu Thanh đang đứng, lẳng lặng nhìn một ông lão cũng đã gần trăm tuổi.
“Vương Siêu này ta biết, hắn sao lại phản quốc? Đám người Ngô Văn Huy thực sự là muốn làm gì thì làm, cũng thật quá đáng” Lão nhân này vỗ mạnh lên bàn.
“Vâng, chẳng qua Tào Nghị hình như theo lời con nói, tạm thời để cho Vương sư huynh chịu ủy khuất, đợi lần này chỉnh bọn người Liêu Tuấn Hoa một chút, sau hai năm, sẽ lại bí mật đưa hắn trở về, tiếp tục dốc sức vì quốc gia” Lưu Thanh lấy cho ông lão một một ly trà.
“Bọn họ thật sự nói như vậy?”
“Vì đại cục, cá nhân chịu ủy khuất cũng không tính là gì. Càng huống chi, về sau cũng sẽ cho hắn trở lại mà” Lưu Thanh nói: “Sư phụ, đây nguyên văn là lời của cấp trên nói, con cũng không thêm bớt một lời nào. Còn tra được tin tức là Tào Nghị cùng Chu Lương, đã đi Singapore, để nói cho Vương Siêu, chỉ cần hắn ở hải ngoại, phát biểu thanh minh nhắm vào Liêu Tuấn Hoa, vài năm sau cũng sẽ được về lại nước bình thường”.
“Ài, những người này, cũng không phải là làm chuyện tốt. Chu Hồng Trí trước giải phóng, đã cùng ta gặp mặt, hắn là người quang minh lỗi lạc, nói vậy đồ đệ của hắn cũng sẽ không tệ, ta cũng đã gặp Liêu Tuấn Hoa này một lần” Ông lão này, đúng là Lý lão.
Hai ngày sau, một máy bay thương mại của một tập đoàn lớn tại Châu Âu từ Hàn Quốc bay đến Singapore.
“Tỷ, tỷ bay tới bay lui như vậy, không sợ người ta dùng tên lửa bắn rơi chúng ta sao”.
“Khi ở tại Phi Châu, cũng đã từng có, chỉ tiếc, trước khi tỷ lên phi cơ, cũng sẽ có dự cảm”.
Hai tỷ đệ xuống phi cơ.
Ngay lúc rời khỏi phi trường, chợt có hai chiếc xe thắng gấp chặn ngang trước mặt hai người.
Cửa xe mở ra, bên trong lại là Tào Nghị, Chu Lương, cùng với một số chiến sĩ mặc thường phục.
“Vương Siêu, ngươi thật tự tại. Lên xe đi. Đường tiểu thư, cũng lên đi, tại Hàn Quốc không tiện nói chuyện, này đến Singapore, cũng đã có thể rồi”.