Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 464: Độc mã thủ, đảo mã thung

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chọn tập

“Hây!”

Một chiêu của Hoắc Linh Nhi có quyền có thế, phản công ác liệt khiến cho người xem chỉ có thể thở dài.

Bây giờ mới là lúc cô gái mười chín tuổi chính thức động thủ, một chút cũng không phù hợp với độ tuổi cũng như thân thể của nàng. Trong lúc động thủ nàng hít một hơi thật sâu, ngực lõm vào, bụng phình ra giống như một người bằng hơi. Thân thể trôi đi giống như bóng khí, thân pháp vô cùng nhẹ nhàng.

Đây là công phu “Đan điền khí đả”.

Công phu này dùng kình lực ở bụng, tập trung lực lượng vào chính giữa, tay và chân toàn bộ đều buông lỏng nhẹ nhàng, sau đó sau khi chạm vào địch nhân thì đột nhiên bộc phát. Đây cũng là một môn phát kình tuyệt đỉnh thân pháp “Hương tượng độ hà”.

Sau khi vận khởi công phu này thì Hoắc Linh Nhi vận dụng khoái công chính là khoái chùy trong Bát quái môn, hai chân chuyển động. Trong lúc đó thì thân hình lại xoay tròn, nắm đấm đánh vào tất cả các chỗ hiểm trên người địch nhân.

Khoái chùy trong Bát quái môn trên tay Hoắc Linh Nhi kết hợp với khí trong đan điền thì quả thực mạnh như sấm, nhanh như tia chớp.

Hoắc Linh Nhi mặc dù không như Ba Lập Minh vận đan điền khí đánh, một bước chính là mười thước, uy mãnh trầm trọng như một con voi lớn nhưng tối thiểu cũng bằng ba bốn phần hỏa hậu.

“Quả nhiên khó có thể chống đỡ.”

Đối mặt với thế công như thế, vị đại sư Không Thủ đạo Cung Thành Dã này lập tức cảm giác được một tia nguy hiểm, trong lòng hắn liền hiện lên một tia kinh ngạc.

Cước bộ trầm ổn như núi của hắn bị Hoắc Linh Nhi dùng “Vãn Cường cung” mở mạnh chân phá giải, không còn bảo trì tư thế như lúc đầu được nữa. Đối mặt với nắm đấm nhanh như chớp của Hoắc Linh Nhi, cùng với bộ pháp xoay tròn thì chỉ có thể thi triển ra công phu “Đoản thủ”, dồn hết sức mới tiếp được, đồng thời tập trung lực lượng vào chân như trước, bảo trì tư thế ổn định. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hai người quyền đấu cước, trong chớp mắt đã đánh nhau hơn mười một hiệp.

Trong hơn mười hiệp này, tay của Hoắc Linh quay cuồng, chân tiến lên phía trước, trái, phải, xoay tròn từng bước dữ dằn. Mà Cung Thành Dã vẫn thủy chung đứng ở chỗ cách đó hai thước, cố sức ổn định thân hình. Khi nào bị bức bách quá nghiêm trọng thì mới di động chân khoảng một hai tấc.

Cung Thành Dã thật giống như một người hết sức tiết kiệm di chuyển, không phải vạn bất đắc dĩ thì chân thủy chung không hề di chuyển, toàn bộ dùng hai tay như roi mà phòng thủ.

Từ biểu hiện thì xem ra vị đại sư Không Thủ đạo này dường như đang bị Hoắc Linh Nhi bức vào tuyệt cảnh, mỗi một lần giao thủ đều cực kỳ nguy hiểm. Người khác nhìn vào thì chỉ cần một giây cũng bị đánh chết.

Nhưng mỗi lần gặp nguy hiểm cực kỳ thì hắn lại luôn có giải pháp phòng ngự để cứu mạng mình.

Chỉ bất quá là hắn không hề có cách nào đánh trả, toàn bộ chỉ là phòng ngự và hóa giải chiêu thức của đối phương.

Bất quá mặc dù nhìn vẻ ngoài thì hắn có vẻ ngày càng yếu thế, nhưng là hai mắt hắn thì càng lúc càng trầm ổn. Bên trong ẩn chứa một tia lục quang mà người khác khó có thể nhìn thấy, hình như là một con độc xà đang ẩn nấp trong bụi cỏ, chờ cơ hội là sẽ bất ngờ bay ra cắn!

Phành!

Rốt cục khi dùng hơn mười cú đấm nhanh mà vẫn không đánh chết được đối phương thì Hoắc Linh Nhi dường như đã mất đi sự nhẫn nại. Tại một chiêu “Phản Tí Chủy” Cung Thành Dã đỡ thành công chiêu thủ đao của nàng thì trong nháy mắt đó nàng lại biến chiêu.

Hai tay nàng kéo lại, xoay tròn theo cánh tay của Cung Thành Dã rồi đẩy ra phía ngoài, sau đó lại kéo vào trong, dùng chiêu “Như Phong Tự Bế” trong Thái Cực quyền.”

Lần vừa đẩy vừa kéo này chính là công phu rất nhanh trong Bát quái chưởng, trở nên vô cùng mềm dẻo, kình lực được vận dụng không hề dư thừa.

Cung Thành Dã sau khi ứng phó với hơn mười quả đấm nhanh nhẹn thì đã thích ứng với tốc độ và thế công quỷ dị của Bát quái chưởng. Đột nhiên đối mặt với Thái Cực Quyền trẩm ổn như dòng nước ngầm chảy xiết thì không kịp thích ứng, bị đẩy ra rồi kéo vào, trọng tâm thân thể hướng về phía trước có hơi nghiêng một chút, chân cũng di chuyển khoảng một thước.

Đối mặt với trọng tâm bất ổn của hắn, Hoắc Linh Nhi nào chịu bỏ qua cơ hội này. Đột nhiên trong lúc đó nàng bước về trước từng bước, đá một phát vào giữa hai chân Cung Thành Dã, tay trái thì hướng ra phía ngoài kéo lại, sau khi kéo tay về thì tích súc lực lượng, lại mãnh liệt đánh tới ngực của đối phương.

Quả đấm thật dài, giương cung bắn hổ.

Một đấm này của Hoắc Linh Nhi làm cho không khí cũng chấn động, uy thế kinh người, nắm tay còn chưa tới ngực đối phương mà ngực của Cung Thành Dã cơ hồ đã bị lõm vào trong.

“Cơ hội tốt! Người trẻ tuổi quả nhiên thiếu tính kiên nhẫn! Đã mất đi tính nhẫn nại rồi! Nếu như tiếp tục lấy thân pháp quỷ dị mau lẹ như vừa rồi tiếp tục tấn công ta thì ta có thể không chống đỡ quá hai mươi chiêu. Nhưng bây giờ lại nghĩ có thể nhanh chóng giải quyết ta. Hắc hắc, ta rốt cục đã đợi được cơ hội này!”

Ngay lúc một quyền cương mãnh của Hoắc Linh Nhi tiến công, lúc khí thế bộc phát tới đỉnh điểm, thì Cung Thành Dã mới vừa rồi còn đang đau khổ chống đỡ, bó tay bó chân, đột nhiên khí thế trên người biến đổi!

Trong nháy mắt, lưng của vị quán chủ Không Thủ đạo này đứng thẳng tắp, đầu tóc dựng đứng lên. Cùng lúc đó ánh mắt hắn cũng phát ra quang mang, như báo, sói đột nhiên trở nên hung tàn, trong nháy mắt tóm lấy con mồi.

Trong nháy mắt khi đối mặt với quả đấm dài của Hoắc Linh Nhi, hắn giơ cánh tay lên trước ngực ngăn cản lại.

Đây là “Thuẫn tí” trong Không Thủ đạo, cánh tay dựng đứng lên như một tấm khiên sắt.

Rắc rắc!

Từ cánh tay hắn rõ ràng đang phát ra tiếng xương gãy.

Hắn dùng tay làm khiên đỡ mặc dù lợi hại, nhưng một quả đấm dài của Hoắc Linh Nhi chính là mượn lực bộc phát, tựa như trường mâu phá khiên, một chút đã chấn vỡ tay hắn.

Nhưng là! Mặc dù cánh tay Cung Thành Dã bị Hoắc Linh Nhi đánh nát bấy nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, hình như là không có gì xảy ra trên tay hắn, cơ thể hắn cũng không có vì vậy mà co quắp nửa phần, máu lưu chuyển tụ tập xuống dưới.

Sau khi dùng “Thuẫn tí” để chặn quả đấm dài thì thân thể hắn ngã về phía sau, chân sau cong lại tới cực điểm, tựa hồ mông cũng chạm đất. Động tác này chính là công phu giả ngồi, hình như là công phu “Tước Địa Long” hạ bàn móc chân.

Nhưng Cung Thành Dã xuất chiêu này vô cùng quỷ dị, chân sau hắn gấp xuống, chân trước đưa ra giống như một cái móc câu, móc vào chân trước của Hoắc Linh Nhi.

Ngay lúc chân hắn gần móc vào chân của Hoắc Linh Nhi thì chân sau đột nhiên dùng sức, hướng phía trên bắn ra, cả người chợt bay lên khỏi không trung, mặt khác một cánh tay từ sau lưng cong lên, giống như đuôi của bò cạp, đánh về phía đầu Hoắc Linh Nhi.

Độc ác!

Tại giờ khắc này, Cung Thành Dã thật giống như một con bò cạp thật lớn đang nhảy chồm lên. Cho dù là ai thì cũng cảm giác được một chiêu này độc ác tới cực điểm.

“Đảo mã thung? Ngũ độc thủ?”

Trong nháy mắt. Vương Siêu nhíu mày.

Hắn nhận ra được chiêu Cung Thành Dã vừa sử dụng chính là chiêu “Ngũ độc thủ” đã thất truyền từ lâu của phái Võ Đang, “Ngũ độc thủ” như năm hình dáng rắn, rết, cóc, bò cạp, thằn lằn.

Kỳ thật Điếu Thiềm Kính của Võ Đang Kim Thiền phái cũng chính là phương pháp luyện khí ngũ độc thủ thiềm hình,nhưng đấu pháp thiềm hình đã thất truyền từ lâu. Mà công phu ngũ độc thủ đầy đủ này cũng đã thất truyền. Bất quá ngẫu nhiên có thể tại hình ý quyền, Thiếu Lâm quyền thấy được xà hình, bích bổ niêm thủ, hạt tử kiều vĩ chân pháp.

Mà chiêu thức hiện tại Cung Thành Dã đột nhiên thi triển ra đúng là “Đảo Mã Thung” trong ngũ độc thủ.

Trong Tây Du Ký cũng đã đề cập đến chiêu “Đảo Mã Thung” trong ngũ độc thủ này vô cùng lợi hại, chất độc của bò cạp một khi chích vào thì ngay cả phật tổ Như Lai cũng không chịu được.

Bỏ đi một cánh tay cũng có giá trị lớn, Cung Thành Dã sau khi khom người xuống, đột nhiên thi triển ra chiêu thức sát thủ đó, dùng chân mình móc chân đối phương lại, khiến cho trong nháy mắt chân đối phương không yên, mượn kình lực bắn lên, dùng hạt quyền câu đánh. Vị đại sư Không Thủ đạo này đúng là một thân đã trải qua trăm trận chiến dữ dội, có dũng khí của tráng sĩ chặt tay.

Nhưng đối mặt với thủ đoạn bất thình lình và quỷ dị như thế, Hoắc Linh Nhi đột nhiên khom chân xuống, mười ngón chân đồng loạt quắp xuống!

Mười ngón chân của nàng quắp chặt lấy mặt đất, cũng không phải là kỳ lân bộ đi tới mà là cố định một chỗ!

Mười ngón chân cắm thật sâu vào mặt đất.

Rắc rắc rắc… mười tiếng liên tục bạo vang, mười ngón chân của nàng như sinh ra từ sàn nhà bằng gỗ, giống như đại bàng quắp lấy con mồi, vừa giống như chim quắp vào cành cây, mặc cho giông bão dữ dội thế nào thì con chim vẫn không hề bị thổi bay khỏi cành cây.

Cho nên Cung Thành Dã dùng chân làm móc câu, mặc dù bất ngờ nhưng vẫn không thể khiến nàng di chuyển chân một chút nào.

Chân của Hoắc Linh Nhi vẫn ổn định, như vậy thì người xui xẻo chính là Cung Thành Dã.

Đối mặt với cánh tay như đuôi bò cạp của đối phương, Hoắc Linh Nhi hai tay kết ấn, hình thành một cái kim cương luân chuyển, mạnh mẽ chế ngự tay của đối phương.

Lại thêm một tiếng răng rắc, cánh tay còn lại này của Cung Thành Dã cũng bị đánh nát!

Hoắc Linh nhi lại bước tới trước, đấm một quyền lên ngực của Cung Thành Dã. Một tiếng Phanh giống như vang lên từ trong da thịt, đánh cho hai mắt Cung Thành Dã lồi ra, hắn phun ra một ngụm máu và cả hàm răng.

Một quyền này tuy không phá nát nội tạng hắn, nhưng lại chấn vỡ xương tủy trong người, khiến cho toàn bộ hàm răng hắn bong ra.

“Làm sao có thể…”.

Cung Thành Dã té lăn ra mặt đất, hơi thở đứt quãng, nhưng hai mắt hắn vẫn gắt gao nhìn Hoắc Linh Nhi: “Chiêu đảo mã thung của ta đã làm cho chân của ngươi không thể động đậy được… điều này làm sao có thể.”

“Đảo mã thung của ngươi là bò cạp hình, ta dùng kê hình phá giải, hiển nhiên là phù hợp với việc quyền pháp tương sinh tương khắc lẫn nhau như người ta vẫn nói. Ngươi là đại sư Không Thủ đạo, chẳng lẽ cũng không rõ điểm này?” Hoắc Linh Nhi cười.

“Không có khả năng, kê hình căn bản không thể đỡ được chiêu thức ấy của ta.” Ánh mắt Cung Thành Dã trở nên điên cuồng. “Ta đã từng thử nghiệm qua vô số lần.”

“Đương nhiên là vậy, nhưng ngón chân của ta dùng kình lực, là công phu Du Già đại thủ ấn, trảo trong lúc đó chính là Bất Động Căn Bản ấn.”

Hoắc Linh Nhi cười nói, công phu thối pháp hạ bàn của Vương Siêu kết hợp với công phu đại thủ ấn, dùng ngón chân kết ấn, bộ bộ sinh liên.

“Ngươi mặc dù tuổi còn trẻ nhưng khí trầm, ta đã đánh giá thấp ngươi. Nhưng công pháp của ngươi vừa rồi rất mạnh, chỉ vài phút nữa thôi là có thể thắng được ta, tại sao còn muốn mạo hiểm muốn nhanh chóng giết ta.”

Đến lúc này Cung Thành Dã mới biết Hoắc Linh Nhi đã tính trước mọi chuyện.

“Bởi vì ta muốn tiết kiệm thể lực, nghênh chiến vị đại sư tiếp theo, sư phụ Cung Thành, ngươi có thể an tâm ra đi rồi.”

Hoắc Linh Nhi nhẹ nhàng thu tay lại, Cung Thành Dã đã tắt thở, đầu lệch sang một bên, hai chân duỗi thẳng, tắt thở mà chết. Vừa rồi còn nói chuyện được nhưng bây giờ đã nghẹn họng, sau khi hỏi rõ ràng thì đã nhắm mắt ra đi.

“Thuyền Việt Tam Cửu Tàng sư phụ, xin mời.”

Sau khi Hoắc Linh Nhi thấy Cung Thành Dã đã chết thì hai mắt nhìn về phía vị lão giả sáu mươi tuổi Thuyền Việt tam Cửu Tàng này: “Năm năm trước ta từng nghe ngài giảng bài tại đạo tràng lớn là Tùng Đào quán. Thật không ngờ năm năm sau ngài lại muốn cùng ta luận võ công bằng. Thế sự vô lường, không biết phải nói từ đâu?”

Hoắc Linh Nhi nói tiếng Nhật rất lưu loát, mặc dù Vương Siêu nghe không hiểu nhưng lại cảm nhận được khí thế không thể ngăn cản của Hoắc Linh Nhi.

Vương Siêu biết rõ mặc dù Hoắc Linh Nhi không thể bằng mình, mặc kệ có bao nhiêu người cũng một quyền một người quét sạch ngàn quân. Nhưng nàng lại muốn học theo phong thái của mình, lúc tới Bắc Kinh một mình xa luân chiến với tám đại cao thủ.

Hiện tại Hoắc Linh Nhi muốn liên tục nghênh chiến tất cả đại sư Không Thủ đại ở đây.

Thuyền Việt Tam Cửu Tàng nghe thấy Hoắc Linh Nhi nói lưu loát tiếng Nhật thì trên mặt hiện lên một tia tức giận rất khó phát hiện, nhưng lập tức lại trở nên bình thản. Sau đó hai tay hắn đặt trên đầu gối, cũng không dùng tiếng Nhật trả lời mà là dùng tiếng Trung Quốc rất chuẩn: “Hoắc tiểu thư, ngươi mới vừa nghênh chiến Cung Thành tiên sinh, thể lực chỉ sợ cũng đã tiêu hao nhiều, ngươi có thể nghỉ ngơi một chút. Mặc dù ta muốn giết ngươi nhưng trong lòng ta vẫn như cũ có sự công bằng của võ sĩ đạo.”

“Công bằng của võ sĩ đạo.” Vẻ mặt Hoắc Linh Nhi rất nghiêm túc: “Không sai, chính là vì công bằng nên ta mới ở trạng thái như thế này nghênh chiến ngươi. Thuyền Việt tiên sinh, ngài đã sáu mươi tám tuổi, thể lực mặc dù vẫn còn tốt nhưng dù sao vẫn không bằng thời trai trẻ. Ta nếu như nghỉ ngơi rồi mới đánh với ngươi thì quả thực đối với ngài không thể gọi là công bằng. Đến đây đi, để ta xem một chút uy phong ma quỷ năm đó của ngươi còn được mấy phần? Năm đó ngoại hiệu của ngài là Ma Quỷ. Trong lúc ta học tập tại Nhật Bản cũng đã nghe được rất nhiều sự tích truyền tụng ngài.”

“Hoắc tiểu thư, ngươi làm như vậy là muốn khiêu khích ta, cũng không phải chỉ vì công bằng”.

Lão nhân Thuyền Việt Tam Cửu Tàng này đứng lên: “Bất quá ta sẽ cho ngươi toại nguyện”.

Lão nhân này dường như đã nhìn ra việc Hoắc Linh Nhi lập tức khiêu chiến hắn, không nghỉ ngơi là có ý tứ đả kích khí thế của hắn.

Chọn tập
Bình luận