Trảo thủ Lâm Nhã Nam nhanh như chớp chụp đến sau cổ tăng nhân Vĩnh Báo đang lái xe. Lâm Nhã Nam đã luyện Bát Cực Quyền đến thành tựu nhất định, một cái miết tay tuy không thể bóp nát gậy gỗ song đập vỡ xương đầu người thì không thành vấn đề.
Có điều, bàn tay Lâm Nhã Nam tuy trúng đấu Vĩnh Báo nhưng dường như y lại không hề hấn gì, chỉ khẽ vặn cổ sang bên. Lâm Nhã Nam chợt cảm thấy mình như vừa đụng phải bề mặt một cục tẩy lớn, vừa rắn vừa mềm, không sao dùng lực ấn vào được.
Cùng lúc đó, vào khoảnh khắc Vĩnh Báo vặn cổ, bàn tay cô tức thì thấy ươn ướt, rồi cảm giác như bị cả nghìn vạn cây châm sắt đâm phải dội lên, đau đến mức tê dại.
“Ây a!” Lâm Nhã Nam giật mình thất kinh, hóa ra đối phương đã luyện ám kình đến tận sau gáy. Cô vội vàng rụt tay, bật dậy, cùi trỏ còn lại giơ cao, vẫn thúc về phía đầu Vĩnh Báo.
Một đòn cùi trỏ Bát Cực này nhắm thẳng vào sau gáy, điểm yếu nhất trên đầu con người. Vĩnh Báo không hề chậm trễ, một chân đạp mạnh bàn phanh, chiếc xe dừng khựng lại bên đường.
Cú phanh gấp khiến Lâm Nhã Nam không thể trụ vững, cả người xô về phía trước chới với. Tăng nhân Vĩnh Báo quay phắt lại, hai tay khép thành vuốt hổ, chụp mạnh về phía cổ tay Lâm Nhã Nam.
Một chiêu Hổ trảo của Vĩnh Báo mang theo cả phong lực, vừa nhanh vừa mạnh, hai tay liên hoàn, chính là thế “Báo Đả Liên Hoa” trong Thiếu Lâm Ngũ Hành Quyền.
“Chuyện gì vậy?”
Vừa thấy Vĩnh Báo ra tay, Vương Siêu biết ngay không ổn. Võ công Vĩnh Báo vượt xa Lâm Nhã Nam, hai người đột nhiên đánh nhầu làm hắn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Có điều một chiêu “Báo Đả Liên hoa” này của Vĩnh Báo vô cùng hung mãnh, nếu đánh trúng cổ tay Lâm Nhã Nam, chắc chắn sẽ nghiền nát xương. Tất nhiên Vương Siêu không thể ngồi yên nhìn chuyện đó xảy ra.
Bụp! Toàn thân hắn phát lực, kình phong xé không ù ù rộ lên, một thế “Trửu Để Chùy” tức thì vung ra, đánh trúng vào hổ trảo của Vĩnh Báo.
Hai tay chạm nhau, Vĩnh Báo chỉ thấy một luồng sức mạnh như lôi âm rung chấn ập đến, khí huyết toàn thân hầu như bị một chùy của Vương Siêu ép hết ra ngoài, tim đập thình thịch loạn nhịp, khớp xương toàn thân đau buốt cảm giác sắp chuyển vị.
Choang! Vĩnh Báo bắn thẳng ra ngoài, kính lái vỡ tan.
Một đòn Trửu Để Chùy vừa rồi, Vương Siêu đã sử dụng cương viên chấn lực, mạnh mẽ nhanh lẹ như một trận lôi phong, nháy mắt đánh văng Vĩnh Báo khỏi xe. Lúc thực sự động thủ, tất nhiên hắn không thể chỉ dùng bốn năm phần lực đạo như khi tập luyện với Triệu Tinh Long và Miêu Tuấn Hoa.
Ngay khi vừa đánh bay Vĩnh Báo, hai hai Vương Siêu khẽ động, chân lông sau gáy cảm nhận kích thích, lập tức nhận ra uy hiếp từ phía sau. Khỏi cần nói, kẻ tấn công chính là tăng nhân Vĩnh Hạc.
Vĩnh Hạc một tay chụm thành mỏ ưng mổ về phía huyệt thái dương Vương Siêu, tay kia lật ngược nắm lại giơ lên nhằm giữa trán hắn vả tới.
Vương Siêu khẽ thụt người xuống tránh khỏi cả hai đòn đánh, đoạn tung chân đạp văng cửa xe, kéo tay Lâm Nhã Nam nhảy ra ngoài.
Vĩnh Hạc một đòn không trúng lập tức cũng nhảy ra theo. Cùng khi ấy Vĩnh Báo đã đứng dậy, rùn người vận động gân cốt. Hai đại võ tăng Thiếu Lâm, một trước một sau chặn đứng Vương Siêu và Lâm Nhã Nam ở giữa. nguồn TruyenFull.vn
“Rốt cuộc là chuyện gì? Sao đột nhiên lại ra tay?” Vương Siêu nhìn hai đại võ tăng Thiếu Lâm đang cùng khép mắt thủ thế, hỏi Lâm Nhã Nam.
“Vĩnh Hạc Vĩnh Báo là hai đại võ tăng của Thiếu Lâm, sao lại có thể làm tăng nhân đón khách? Danh tiếng hai người này đâu thua kém gì anh, cùng ngang hàng với Phương trượng Vĩnh Tín đó!” Lâm Nhã Nam vừa nói vừa xoa tay, một bàn tay của cô đã sưng đỏ do ám kình phản công sau gáy Vĩnh Báo gây ra.
“Quyền thuật hình tượng Thiếu Lâm có tên Ngũ Hình Quyền, gồm Long, Hổ, Báo, Hạc, Xà. Cao thủ luyện đến tinh thông tuyệt luân đời này của Thiếu Lâm cũng có năm người, Vĩnh Hạc Vĩnh Báo chính là hai trong số năm đại sư ngũ hình quyền ấy. Địa vị của họ ở Thiếu Lâm không thua kém gì Vĩnh Tín, đến đón khách hôm nay là để đối phó chúng ta thôi!”
“Hả, đến đối phó chúng ta?” Vương Siêu chằm chằm mắt nhìn Vĩnh Báo trước mặt.
“Nhãn lực khá lắm, không ngờ cô nhận ra được!” Vĩnh Báo trừng mắt nhìn Lâm Nhã Nam, giọng chợt chuyển thành vẻ đại nghĩa trang nghiêm: “Chúng ta nhận ủy thác của Hình cảnh quốc tế dẫn phần tử khủng bố về điều tra. Hai ngươi là phần tử khủng bố, từ lâu đã bị Hình cảnh quốc tế để mắt tới. Vương Siêu sư phụ, không ngờ ngài lại là bại loại trong giới võ thuật Trung Hoa, tham gia vào hoạt động ám sát khủng bố!”
“Hử, tôi là phần tử khủng bố, bị Hình cảnh quốc tế để mắt tới từ khi nào vậy? Hòa thượng Thiếu Lâm không phải đầu óc có vấn đề đấy chứ?” Vương Siêu ngây người, không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Nhã Nam lại không mảy may kinh ngạc: “Vĩnh Báo, Vĩnh Hạc, chắc trong số đồ tử đồ tôn gì đó của hai vị có người Mỹ phải không? Dù chúng ta là phần tử khủng bố, cũng không đến lượt Interpol đến Hongkong bắt người, các vị bí mật móc nối với cảnh sát Mỹ, nếu để cảnh sát Trung Quốc biết được chỉ sợ không có gì tốt đẹp đâu!”
Đoạn cô hạ giọng với Vương Siêu:”Chuyện của chúng ta ở Singapore, chắc chắn đã bị mật thám Mỹ tra ra. Người Mỹ tuyệt đối sẽ không buông tha anh, Thiếu Lâm Tự có quan hệ với nhiều thế lực nước ngoài, chỉ là tôi không ngờ họ lại dám nhận ủy thác của chúng, ngang nhiên công khai bắt người ở Hongkong. Nếu tôi đoán không nhầm, hai hoà thượng này tự mình lái xe là có kế hoạch, chắc chắn không phải đến khách sạn mà tới thẳng chỗ người Mỹ, sau đó áp giải chúng ta lên thuyền. Hoàn cảnh Hồng Kông khác đại lục, người Mỹ xuất nhập cảnh rất dễ dàng.”
Vương Siêu lập tức hiểu ra vấn đề: “Không lẽ Thiếu Lâm lên sàn là giả, tất cả chỉ là nhằm vào chúng ta?”
“Việc đó thì không phải! Thiếu Lâm Tự lên sàn là thật, chỉ có người Mỹ mượn cơ hội lòe hai hòa thượng ngu xuẩn này, đặt bẫy bắt anh. Tiệc mừng vẫn tiếp tục, có hay không có mặt anh cũng chẳng sao!” Tư duy Lâm Nhã Nam rất lanh lợi, suy luận nguyên nhân kết quả sự việc gần như tuyệt đối chính xác.
“May mà từ đầu tôi đã cảm thấy không ổn. Hai hoà thượng này không giỏi đóng kịch che giấu, nếu không một khi sa vào mai phục của người Mỹ, dù bản lĩnh tày trời cũng chạy không thoát. Nếu bị giải ra nước ngoài, không biết kết cục gì sẽ chờ đợi chúng ta! Mấy hoà thượng này, tôi đã ngờ là từ đi lại với người nước ngoài sẽ trở thành tiếp tay cho đối phương… Tôi sơ suất quá, lẽ ra nên sắp xếp trước mới phải!” Ngữ khí của Lâm Nhã Nam có đôi chút hối hận.
Mọi việc đều đã trở nên sáng tỏ.
Kể từ khi cải cách mở cửa, ba bốn mươi năm Thiếu Lâm Tự thu nhận không ít đệ tử tục gia nước ngoài, trong đó chắc chắn có người về sau vẫn giữ quan hệ mật thiết.
Nếu một đệ tử thân thiết ấy nhân cơ hội tìm đến sư phụ hay sư thúc rồi nói: “Trong số khách mời của các ông lần này có một phần tử khủng bố cực kỳ nguy hiểm, hy vọng các ông có thể giúp chúng tôi, bí mật phối hợp hành động, sau khi xong việc sẽ có rất nhiều lợi ích, vv…”
Hồng Kông tuy đã trở về Trung Quốc, song vẫn là một nước hai chế độ, môi trường chính trị khác hẳn với đại lục. Người Mỹ lựa chọn nơi này dịp này để bắt Vương Siêu, thật là kín kẽ không sơ hở. Còn nếu tổ chức ở Sơn Đông, chỉ e bắt người không được lại thành chính mình bị bắt.
“Mấy chuyện chúng ta làm ở Singapore cũng đâu đến mức khiến người Mỹ quan tâm như vậy?” Vương Siêu chăm chú đề phòng nhưng vẫn có chút không hiểu.
Võ công Vĩnh Hạc, Vĩnh Báo còn cao hơn Miêu Tuấn Hoa một bậc, địa vị lại cao cả, chẳng khác trụ trì La Hán Đường trong tiểu thuyết kiếm hiệp, thuộc hàng Đại quyền sư đỉnh cấp trong tăng nhân Thiếu Lâm. Không lẽ người Mỹ chỉ vì chút chuyện nhỏ ở Singapore mà phải động dụng đến quan hệ với Thiếu Lâm, mời ra hai đại quyền sư hàng đầu này?
Vương Siêu cảm thấy mình vẫn chưa đáng giá đến mức ấy.
“Trên người anh vẫn còn bí mật khác?!” Lâm Nhã Nam mím chặt môi, liếc nhanh hắn một thoáng.
“Trên người tôi có bí mật gì?” Nghe câu nói bất ngờ từ Lâm Nhã Nam, Vương Siêu trong lòng cũng thất kinh.
“Không lẽ là… Trần tỉ…?” Một ý nghĩ lóe hiện lên trong đầu hắn.
Vương Siêu hiện giờ thân bất do kỷ, tuy đã gia nhập Tổ chức nhưng thân giá lại không hề đơn giản, đặc biệt là khả năng võ công và mấy năm luyện tập ở Thiên Tinh Hồ… Trước đây thì không sao, nhưng từ khi thấy Đường Tử Trần và Trần Ngãi Dương đấu võ, hiểu thêm một loạt sự việc, vô hình trung trong lòng hắn đã phát sinh một cảm giác gần như tâm bệnh.
Không nghi ngờ gì nữa, Đường Tử Trần là đại diện, thậm chí là đầu lĩnh một thế lực lớn của nước ngoài. Còn bản thân hắn…
Cuộc cờ của các nước lớn, cá nhân dù cao siêu đến đâu cũng chỉ là kiếp giun phận dế, bị kẹp ở giữa thật xiết bao khó xử. Xem ngữ khí của Lâm Nhã Nam, hẳn Tổ chức đã điều tra ra thân phận của Đường Tử Trần. Cái gọi là “bí mật khác” chính là điều đó rồi!
Vương Siêu không phải tên ngốc, chỉ chút ngụ ý ấy cũng hoàn toàn minh bạch.
“Ây, đệ đã tiếp xúc được với thế giới của tỉ!” Chớp mắt, trong lòng hắn dấy lên một cảm giác khó hiểu, không biết nên diễn tả ra sao.
Đúng vào thoáng Vương Siêu bị cảm xúc chế ngự, bất thình lình Vĩnh Báo dấn lên trước một bước, song quyền kết thành vòng, bàn chân đạp nhẹ, dồn dập tấn công. Trong khi đó Vĩnh Hạc phía sau lại nhảy lùi bảy tám mét, lôi từ trong người ra một chiếc máy cầm tay tinh xảo, ấn một loạt nút…
Hẳn là phát tín hiệu thông báo cho đồng bọn!