Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 529: Trận chiến cuối cùng (2)

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chọn tập

“Thực sự là lão Liêm Pha”.

“Lại có thể duy trì đến bây giờ, kinh nghiệm rất phong phú. Ta thấy quyền sư trong thiên hạ, hiện tại ai dám coi khinh sư phụ Chu Hồng Trí. Nói lão đã già? Không thể đánh?”

“Nắm bắt thời cơ vừa đúng. Thực sự là lợi hại”.

Vào lúc Chu Hồng Trí một nhát đánh gục Lôi Nhĩ vị võ sư Nhu thuật Brazil hàng đầu. Toàn sân liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng tán thường.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng tán thưởng, kinh ngạc, phi thường rung động. So với cao thủ Đan đạo giao đấu còn muốn kịch liệt hơn. Tựa hồ Chu Hồng Trí là sự cảm thán về tinh thần của mọi người.

Đích xác. Một quyền sư thân thể đã già yếu như vậy, trên võ đài của toàn bộ các cao thủ hàng đầu trên thế giới sinh tử ẩu đả, lại có thể đi tới cuối cùng, điều này quả thực là một kỳ tích.

Mọi người cho dù có thừa nhận hay không, bản thân Chu Hồng Trí cũng thật sự là một kỳ tích.

Đối mặt với tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay nhiệt liệt như vậy, Chu Hồng Trí cũng chỉ gật gật đầu, kịch liệt hô hấp ahi hơi, sắc mặt trầm tĩnh như nước, từng bước một đi xuống phía dưới.

Tranh đấu vừa rồi, tuy rằng chỉ có vài đòn, nhưng đã tiêu hao toàn bộ tinh lực cùng thể lực của lão.

Võ đạo đại hội một đường đi tới, tinh thần của lão cũng đã suy sụp tới cực điểm, thân thể cũng bắt đầu tiêu hao.

“Hiện tại còn lại mười lăm người. Trong đó có người còn có cơ hội bỏ qua. Như vậy ta còn có thể phải đánh một trận nữa mới có thể tiến nhập vào hàng thiên hạ thập đại cao thủ. Mong rằng không nên thất bại trong gang tấc mới được”.

Chu Hồng Trí trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Lão cũng là liều cái mạng già, bằng vào kinh nghiệm, còn có vận khí mới đi được tới bước hiện tại này. Hiện tại chỉ kém tối hậu một bước, là sẽ thành chính quả.

Thế nhưng một bước tối hậu này, cũng cực kỳ khó đi. Chu Hồng Trí biết, mình rất có khả năng chết ở trong chiến đấu.

Chu Hồng Trí sau khi từng bước đi xuống. Ngày thứ tám của Đại hội võ đạo đã tiến tới hồi kết. Sau khi tan cuộc, một đêm không một lời nói chuyện. Tới sáng sớm ngày hôm sau, trận chiến cuối cùng của Đại hội Võ đạo đã bắt đầu.

Đây là thứ chín ngày của chiến đấu.

Lúc này, người trên khán đài lại thêm mấy tầng.

Tại vị trí tốt nhất trên khán đài, ngay ở chính giữa, cách sân đấu chỉ chừng hơn mười bước, có thể thấy được Thủ tướng Putin của Nga, hộ vệ bên người vây kín.

Mà hai bên trái phải cách đó không xa, là của những lãnh đạo quan trọng của Liên minh châu Âu cùng các vệ sĩ xung quanh, đều tham dự vòng đấu cuối cùng này.

Mà lúc này, quân đội quốc nội cũng có đại nhân vật tới. Có mấy thượng tướng trên vai có ba sao, đồng thời còn có hai vị cấp thường ủy của chính giới. Đương nhiên, bên người họ cũng không thiếu hộ vệ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Đại hội võ đạo càng về sau, tại chợ đen quốc tế tài chính càng lúc càng lớn. Thậm chí có quốc gia đặt cả bộ mặt thành phố ra đánh bạc, cũng chẳng khác gì mua vé số, đua ngựa, chơi cổ phiếu vậy.

Thậm chí, tài chính trên các chợ đen quốc tế này, cùng cổ phiếu sản nghiệp của Đường Môn, còn có cả cổ phiếu của các môn phái võ thuật. Đều theo sự thắng lợi trên Đại hội võ đạo mà tăng trưởng.

Tất cả điều này, đều có năng lực làm đảo loạn thị trường tài chính quốc tế.

Hơn nữa đây là chân chính thi đấu, nơi chứa đầy những giai điệu tử vong vô hình, nơi mà các thế lực hàng đầu nhân loại biểu diễn. Ngồi ở trong các phòng đã không đủ để nhìn ra đặc sắc, cho nên các đại nhân vật đều rời phòng, tự mình trình diện, chọn một vị trí tốt nhất, dưới trùng trùng hộ vệ mà tận mắt xem vòng đấu cuối cùng này.

Sáng sớm ngày thứ chín, mười lăm người cuối cùng của Đại hội võ đạo, đều rất khả năng ở lại trong ngày cuối cùng này, phân ra thắng bại cuối cùng.

Mười lăm người, đều có trận chiến đấu của mình.

Đây cũng rất có thể là ngày chiến đấu cuối cùng của Đại hội võ đạo.

Vào thời điểm cuối cùng này, mặc kệ là trong trận hay ngoài trận, đều phi thường kích động. Ngay cả người xem trong lòng cũng đều nhiệt huyết sôi trào.

Ở trong sân cho dù là các chính khách quan viên lãnh huyết, giả dối, am hiểu khống chế tâm tình, cũng biểu lộ ra thần thái kích động vạn phần. Không ai che giấu được nội tâm của mình.

Trên màn hình lớn của máy tính trong thời điểm cuối cùng này, cũng đã lóe sang, từng cái tên một xuất hiện, từng dòng chữ đỏ như máu thể hiện sự điên cuồng cuối cùng này.

Ngày thứ chín.

Trận đầu.

Bạch Tuyền Di – Puski.

Puski là võ thuật gia người Nga cuối cùng, cũng là người được chọn duy nhất không phải người Hoa trong vòng cuối cùng của Đại hội võ đạo lần này.

Ông lão người Nga này cũng không hề cao to, mà là dị thường nhỏ gầy. Thân thể xương cốt có chút mỏng mảnh, tóc bạc mắt xanh, viền mắt hõm xuống thật sâu, giống như hai luồng quỷ hỏa. Toàn thân tản mát ra một loại khí chất âm u, giống như là một ông lão sắp vào quan tài vậy.

Thế nhưng mọi người ai cũng có thể nhìn ra, chất chứa trong cơ thể ông lão là một loại cương liệt, dũng mãnh của võ thuật gia.

Đây cũng là trận chiến cuối cùng của lão, chỉ cần thắng trận này, lão coi như là lối ra, cũng khả dĩ tiến nhập vào thập đại cao thủ của Đại hội võ đạo.

Thế nhưng ngăn ở phía trước lão chính là bạch Tuyền Di trứ danh tàn nhẫn.

Bạch Tuyền Di lần này tại Đại hội võ đạo, có thể nói là đại xuất phong đầu, không có gì khác mà chính là thủ đoạn tàn nhẫn của hắn làm cho kẻ khác giận sôi cùng nôn mửa.

Hiện tại vị Bạch báo tử này vừa đứng ra, toàn thân đều tản ra một cỗ sát khí đậm đặc như thực chất, thậm chí còn có thể ngửi thấy được mùi máu tươi không thể tẩy đi được trên người của hắn.

Bạch Tuyền Di vừa lên đài, thì đã nhìn chằm chằm vào ông lão Puski người Nga trước mắt.

Mà Puski cũng theo dõi hắn, hai người cũng không nói chuyện, lẳng lặng chờ đợi.

Mãi đến khi trên màn hình lớn máy vi tính hiển hiện ra thời gian đếm ngược. Bạch Tuyền Di nhẹ nhàng cười, hàm răng trắng nhởn hơi lộ ra.

Puski thấy hàm răng trắng nhởn của Bạch Tuyền Di, con mắt chợt lóe, trong màu xanh như có ánh lửa, tựa hồ là tích toàn bộ lực lượng toàn thân, đánh cuộc một ván cuối cùng.

5, 4, 3…

Thời gian tính ngược trên màn hình máy tính rốt cuộc đã tới điểm cuối.

Rất nhiều người trên sân ngừng hô hấp, chuẩn bị xem trận đánh kịch liệt bắt đầu.

Trận chiến của Bạch Tuyền Di cùng Puski tuy không tính là hàng đầu, nhưng đã tới bước này, một trận chiến là có thể xác định danh ngạch mười người cuối cùng của Đại hội võ đạo. Bên ngoài trận tiền đặt cược cũng rất lớn. Huống chi, hiện tại Puski là người cuối cùng không phải là người Hoa. Trận chiến này, tác động gì đó cũng rất nhiều.

Thế nhưng, tình huống tại hiện trường lại ngoài dự liệu củ mọi người.

Vào ba giây đồng hồ cuối cùng của thời gian đếm ngược. Puski đột nhiên đưa cao tay lên, dùng tiếng Nga nói to một câu, rồi thân thể thối lui về phía sau.

Câu tiếng Nga này ý tứ là “Bỏ qua”.

Puski đánh đến trước mắt, ba cơ hội bỏ qua đã dùng hết, hiện tại bỏ qua có ý nghĩa là triệt để mất đi tư cách.

Thế nhưng, vào thời điểm cuối cùng tích súc lực lượng, võ thuật gia người Nga này lại bỏ qua.

Hiện trường đều ồ lên, nhất là ở phía Thủ tướng Nga. Tất cả mọi người đều thấy ông ta phẫn nộ mắng một tiếng. Thế nhưng ai cũng nghe không hiểu ông ta đang mắng cái gì.

Bạch Tuyền Di thở dài một tiếng, thanh âm có sự tiếc nuối nói không nên lời.

Tuy rằng hắn vào ba giây cuối cùng không chiến mà thắng. Thế nhưng ai cũng đều nghe ra, vị “sát thần” này tâm tư phi thường phiền muộn.

Puski bỏ qua, số người còn lại đều là người Hoa.

Đương nhiên. Duy nhất ngoại lệ chính là vị thủ lĩnh GOD có hàng lông mi thật dài kia. Hắn không có quốc tịch, cũng không có dân tộc, tướng mạo như người Hoa, nhưng lại cũng không giống như người Hoa. Ai cũng không biết huyết thống thực sự của hắn là gì.

Trận này bỏ qua, Đại hội võ đạo chỉ còn lại mười bốn người.

Vương Siêu, Thủ lĩnh GOD, Ba Lập Minh, Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thải, Nhạc bằng, Hoắc Linh Nhi, Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh, Triệu Tinh Long, Đàm Văn Đông, Lưu Gia Tuấn, Bạch Tuyền Di, Chu Hồng Trí.

Trong mười bốn người này, còn có bốn trận phải đấu, loại ra bốn người. Còn lại sẽ là những người cuối cùng của Đại hội võ đạo.

Bạch Tuyền Di cùng Puski sau khi chấm dứt, nửa giờ sau, màn hình lớn máy tính lại lần thứ hai chọn người.

Vương Hồng Cát.

Đàm Văn Đông.

Thấy mình đấu với Đàm Văn Đông, đồ đệ của Vương Siêu. Vương Hồng Cát ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, không có nửa điểm cảm tìn. Chỉ là khi xuống sân, nhìn Đàm Văn Đông so với mình nhỏ hơn ba bốn tuổi gì đó hỏi: “Văn Đông. Ngươi muốn so với binh khí hay so quyền cước?”

Đàm Văn Đông mặc trang phục thể thao, trang phục thật chẳng khác gì thiếu niên trùn học. Nếu như đi ra ngoài, cho dù là ai cũng sẽ không biết, một thiếu niên nho nhỏ như thế lại là lão đại xã hội đen đã từng hùng bá một phương. Hiện tại càng là nhân vật có thực quyền một phương của Đường Môn, lại là một trong mười bốn cao thủ đứng đầu của Đại hội võ đạo, tự nhiên không ai dám xem thường.

Đối mặt với câu hỏi của Vương Hồng Cát. Đàm Văn Đông chỉ nói ra hai chữ: “Quyền cước”.

“Ồ?” Vương Hồng Cát trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc: “Văn Đông. Ngươi không phải am hiểu Liên tử phiêu sao? Một Liên tử phiểu thương xuất quỷ nhập thần. Ngày hôm nay đã là thời điểm cuối cùng của Đại hội võ đạo. Vì sao lại muốn buông tha sở trường?”

Đàm Văn Đông dưới con mắt của vạn người nhìn, hai tay chống em khẽ vặn, lại còn hé miệng ngáp một cái, lười biếng giống như đang ở dưới ánh nắng chiều ấm áp, mới vừa tỉnh ngủ. Đầy vẻ tinh lực mười phần.

“Hắn đang cố ý thả ra áp lực sao?”

Vương Hồng Cát cũng không có ngờ tới, Đàm Văn Đông lại có thể ở trước mặt hắn làm ra động tác lười nhác như vậy.

“Hình như không phải, hắn hình như thực sự không có đem trận tranh đấu này để ở trong lòng. Áp lực của thời khắc cuối cùng của Đại hội võ đạo cũng không có đặt ở trên người hắn”.

Dưới một cái bẻ người áp của Đàm Văn Đông này, Vương Hồng Cát đầu tiên là nghi hoặc, hai mắt sắc bén theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Thế nhưng một cỗ khí tức tươi mát trên người đối phương đã ùa vào mặt mà đến.

Cỗ khí tức này phi thường sáng sủa, tươi mát, tinh thần phấn chấn bồng bột, vui sướng hướng tới quang vinh.

Dương quang thiếu niên.

Đây là cảm giác của Vương Hồng Cát đối với Đàm Văn Đông.

Dương quang thiếu niên này nhập thế chưa sâu, còn có tâm tính hồn nhiên. Thế nhưng Vương Hồng Cát biết, bốn chữ dương quang thiếu niên này, cũng khó mà mô tả được Đàm Văn Đông.

Thế nhưng lại chính là cảm giác được ánh dương quang, khí tức tươi mát.

Vương Hồng Cát trong lòng cũng có chút kỳ quái cùng nghi hoặc không giải thích được, “Lẽ nào hắn đem quyền pháp gọt giũa, tiêu trừ tất cả tạp chất? Khí chất triệt để chuyển hoán, tương đương với tâm linh thoát thai hoán cốt. Nếu thực sự là như thế, trận luận võ này thì khó đánh đây” Vương Hồng Cát nghĩ.

“Thời gian tính ngược đã bắt đầu rồi. Chúng ta động thủ luận quyền cước đi” Đàm Văn Đông nghiêng nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính một chút, rồi lười nhác nói.

“Được” Vương Hồng Cát đáp ứng một tiếng, toàn lực vận kình, vận chuyển Đồng tử Công, đồng thời tiêu trừ toàn bộ tạp niệm trong đầu, tiến nhập vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Chọn tập
Bình luận