Một chỉ này của Vương Siêu tuy chỉ ấn nhẹ nhàng một cái, nhưng vận lực lại mang theo một cỗ thấu kình, mặc dù Nghiêm Nguyên Nghi có quyền pháp Bão đan, xương cốt toàn thân cứng cỏi, da thịt rắn chắc như sắt thép. Nhưng huyệt ấn đường trên mi tâm của con người là vị trí yếu hại nhất toàn thân, bị vị cao thủ đệ nhất thiên hạ Vương Siêu này điểm trúng, cho dù là thần tiên thật thì cũng chịu không nổi.
Rầm!
Sau khi hai mắt Nghiêm Nguyên Nghi tối sầm, thân thể không chống đỡ được nữa, giống như một cây lao thẳng đờ không còn chút sinh cơ ngã xuống, da thịt vốn trắng nõn như ngọc trên mặt hiện lên một chấm đỏ thẫm, rõ ràng là đã mất đi ý thức, không vê nặn được khí huyết trong thân thể, cao thủ Bão đan như cô ta, toàn thân vừa ngủ đông liền giống như giao long phục ở Hoàng Tuyền, một khi huyết dịch sôi trào, lập tức giống như rồng vươn lên chín tầng trời, hiện tại lại ở trong tình huống không khống chế được thân mình, trong Quyền kinh có một thuật ngữ kinh điển nhất để diễn tả điều này, đó chính là tán công.
Tay Vương Siêu nhẹ nhàng giang ra, quơ xuống dưới, vừa vặn ôm lấy eo Nghiêm Nguyên Nghi, nhẹ nhàng ôm cô gái đã từng là địch nhân của mình dậy, không để cô ta phải ngã lên cát vàng.
Thân thể của Nghiêm Nguyên Nghi cũng không tính là cao, cũng không tính là nhỏ nhắn xinh xắn, thân hình trung đẳng, so với Vương Siêu thì hơi thấp hơn một chút, có điều Vương Siêu ôm cô ta trong tay lại vô cùng nhẹ nhàng, giống như là đang ôm một vật vô trọng lượng. Với lực cánh tay của Vương Siêu, có thể nhấc một con voi, ôm Nghiêm Nguyên Nghi thì đúng là quá dễ dàng.
Sau khi ôm lấy Nghiêm Nguyên Nghi, Vương Siêu dùng một tay cởi áo ngoài của mình ra, chùm lên người Nghiêm Nguyên Nghi. Bởi vì mảng áo lớn trên vai Nghiêm Nguyên Nghi đã bị ưng trảo quyền của hắn xé rách, mang theo vết thương dính máu, rất không dễ nhìn, Vương Siêu đã đáp ứng với cô gái kiên cường này là sẽ đưa cô ta về quốc nội, vậy thì nhất định phải thực thiện lời hứa.
Tuy rằng cô gái này và mình hết lần này đến lần khác đều đối địch nhau, hơn nữa cô ta còn không tiếc thủ đoạn để bắt mình, nhưng Vương Siêu hiện giờ đã không còn để tâm đến chuyện này nữa rồi, ngược lại còn phi thường hân thưởng tính cách thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành của cô gái này.
Dưới áp lực cường đại của mình, cô ta vẫn không khuất phụ, hơn nữa vào thời điểm mấu chốt nhất còn có đột phá, người với tâm trí, nghị lực như cô ta đúng là rồng phượng trong loài người, hiếm có trên thế gian. Người như vậy, đặc biệt còn là người Hoa, lại là con gái, Vương Siêu từ sâu trong thâm tâm thực sự không mong muốn cô ta phải chết trên tay mình. Cho nên hắn mới cho cô ấy một cơ hội, nhưng cô ta lại không nắm bắt được.
Một vị cao thủ tuyệt đại muốn đạp phá hư không, trở thành thần cấp, ngoại trừ bản thân phải có đại trí tuệ, đại nghị lực, đại quyết tâm ra thì còn cần phải có vận khí.
Cái này cũng giống như tỉ võ giao thủ vậy, năm phần thực lực, năm phần vận khí.
“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên… Có điều cô đã không còn phiền não nữa rồi, không còn phiền não cũng tốt mà, đi một cái là trăm sự đều hết. Còn đôi tay của tôi không biết còn phải dính bao nhiêu máu tanh nữa đây. Ài…” Vương Siêu ôm Nghiêm Nguyên Nghi vào lòng, chùm áo ngoài của mình lên người cô ta rồi lại nhìn lên mặt cô gái này cảm thán.
Lúc này, sắc mặt Nghiêm Nguyên Nghi đã thôi đỏ rực như hoa hồng, rõ ràng là khí huyết quy về trầm tịch, nhưng lại không còn trong suốt giống như lúc trước mà lại trong trắng có đỏ, kiều diễm như hoa, vô cùng sống động, da thịt cũng có độ co dãn, tựa hồ như đều tốt hơn trước kia, giống như là đang ngủ rất bình thản vậy, khiến người ta cảm thấy hô hấp như có như không. Vương Siêu biết rằng, phàm là cao thủ Đan đạo tuyệt đỉnh đều là như vậy. Dung mạo sẽ không biến hóa, đây cũng là sự khác biệt giữa người và chân tiên, ngươi mà đem khi huyết gom lại thành đại đan thì đã là chân tiên rồi.
Tay Vương Siêu nhanh như điện xẹt xoa bóp một lượt trên cánh tay của Nghiêm Nguyên Nghi, chỉ nghe thấy tiếng khớp xương kêu rắc rắc vang lên, cánh tay của Nghiêm Nguyên Nghi vốn cứng ngắc đã khôi phục lại như bình thường, đây là Vương Siêu đã vận dùng công phu xoa bóp của đại thủ ấn yoga sông Hằng để nối lại xương cánh tay của Nghiêm Nguyên Nghi đã bị mình bẻ gãy.
Thủ pháp của Vương Siêu tinh xảo dị thường, ám kình nhu công tuyệt không chê vào đâu được, cho dù là bác sĩ khoa chỉnh hình khéo tay nhất, dùng thiết bị tiên tiến nhất để chỉnh lại cũng không bằng được một phần mười cách tiếp xương của Vương Siêu. Nếu Vương Siêu đi làm bác sĩ khoa chỉnh hình, khẳng dịnh sẽ là người có y thuật tốt nhất thiên hạ.
Việc tiếp theo chính là phải đối diện với hậu quả của chuyện này.
Khi Vương Siêu tới Honolulu đã là buổi đêm, tuy khung cảnh vẫn rực rỡ, nhưng hiện tại trên bãi cát của bờ biển lại vẫn có chút tăm tối. Gió lạnh thổi vi vu, sóng biển dập dềnh, cây muối ở bờ biển kêu xào xạc, khung cảnh vô cùng trữ tình.
Nhưng khi Vương Siêu ôm Nghiêm Nguyên Nghi dậy, giúp cô ta tiếp lại xương cánh tay xong thì xung quanh đã đầy là người.
Những người này, tất nhiên là những Hồng môn đại lão dã dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi tới.
Trong Hồng môn đại lão, đều là những người luyện võ có quyền pháp cao thâm, thân pháp cực nhanh, trong đó cũng không thiếu những cao thủ Hóa kình, tuy không đuổi kịp tốc độ của Vương Siêu và Nghiêm Nguyên Nghi, nhưng hai người đã giao thủ nhiều hiệp, sau đó lại còn dừng lại một lúc, cho nên những người này cũng lục đục đuổi theo đến nơi.
Những người này nhìn cảnh Vương Siêu ôm Nghiêm Nguyên Nghi, trong lòng trầm xuống, giống như là rơi vào vực sâu vạn trượng.
Thế là sắc mặc của bọn họ ai ai cũng âm trầm, trong bờ biển tối mịt đặc biệt tăng thêm một tầng nhan sắc, ai ai cũng giống như là dạ xoa từ dưới biển bò lên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Vương Siêu bị bọn họ vây ở giữa, nhưng không nói gì, vẫn lặng lẽ trầm mặc, bầu khốc khí yên ắng đến nặng nề.
“Vương Siêu, hi vọng anh có thể cho Hồng môn chúng tôi một cái công đạo.”
Vào lúc này, phu phụ Tạ Phiên Phiên, Kỷ Phù Trần từ trong hàng người bước ra, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, rất rõ ràng là đang cố gắng nén cơn phẫn nộ ở trong lòng.
Tuy sự tình đã tới mức không thể vãn hồi lại được nữa, dưới tình hình chuyển biến bất ngờ, chuyện hỗn loạn ở phía sau ào ào ập đến, ác liệt tới cực điểm. Những đại lão Hồng môn này đã sản sinh ra một ấn tượng vô cùng bất hảo đối với cường thế của Vương Siêu, đều hận không thể lập tức phát tác, nhưng thanh danh cao thủ đệ nhất thiên hạ của Vương Siêu cho dù đặt ở bất kỳ nơi nào thì cũng không có ai dám kinh vọng động mà phát tác.
Đặc biệt là thế lực của Đường môn ở sau lưng Vương Siêu, còn có một cao thủ tuyệt đỉnh Đường Tử Trần, càng quan trọng hơn là, ngoại trừ Đường Tử Trần ra, một nhân vật thần bí Ba Lập Minh ở trong đó cũng phi thường khủng bố.
Những đại lão Hồng môn này đều là người có tin tức cực kỳ linh thông. Thế lực của Đường môn mạnh như vậy, cao thủ tuyệt đỉnh nhiều như vậy, một khi giết Vương Siêu tại đây, nhất định sẽ dẫn tới sự trả đũa cường liệt.
Các đại lão có mặt ở đây, không có ai là không biết sự lợi hại của nữ nhân Đường Tử Trần này.
Huống chi, người ở mặt tại trường cho dù cùng xông lên, muốn giết được Vương Siêu, e rằng cũng phải trá một cái giá rất thảm. Không chết hơn một nửa lớn, trong thương một nửa nhỏ thì quả thực là không thể.
Cao thủ Hồng môn vây Vương Siêu rất nhiều. Trong đó Triêu Dương Thủ Lục Thủ Dương là cao thủ Hóa kình, ngoại trừ người này ra, còn có bảy tám người hô hấp kéo dài, khung xương nhô cao, da thịt toàn thân hơi đen xẫm, mạch lạc thô bạo.
Rất rõ ràng, những người đang vận công phu này, cũng đều là nhân vật cấp bậc Hóa kình hoặc là Ám kình đỉnh phong. Hồng môn toàn thế giới có bao lớn? Cả Châu Âu chỉ có hơn hai mươi nơi có thế lực của Hồng môn, nhưng một nước Mỹ lại có hơn chục nơi, mỗi nơi đều có một chư hầu một phương tọa chấn.
Rất rõ ràng, có mặt ở đây đều là chư hầu một phương chứ không phải là một đám tiểu lâu la. Thực sự là đúng với câu nói cao thủ như mây.
Tuy trong Hồng môn cao thủ Bão đan rất ít, cơ hồ là không có. Tạ Phiên Phiên, Kỷ Phù Trần chỉ được coi là “giả đan”. Nhưng lực lượng trung tầng thì lại vô cùng hùng hậu, gần như là bằng tiểu đội Luân Hồi.
Nếu nói tiểu đội Luân Hồi là đội ngũ mạnh nhất thiên hạ, vậy thì cao thủ Hồng môn tụ tập tại đây, đủ để có thể cùng tiểu đội Luân Hồi tranh phong!
Đối với sự vây công của nhiều người như vậy, cho dù Vương Siêu là cao thủ đệ nhất thiên hạ cũng phải chịu kết cục nuốt hận.
Có điều nếu hiện tại hắn muốn đi thì không ai có thể ngăn cản được. Cho dù là một tay phải bế Nghiêm Nguyên Nghi thì cũng không ai ngăn nổi.
Bởi vì những cao thủ Hồng môn có mặt tại đây, không phải là đại bộ đội có súng thật đạn thật.
Đây là Honolulu của nước Mỹ, là thắng địa du lịch nổi tiếng nhất, lại thêm nước Mỹ cũng rất trọng thị đối với tổng hội Hồng môn, cho nên giám sát rất nghiêm mật, khẳng định sẽ không để cho tổng hội Hồng môn có quân đội vũ trang tư nhân lớn. Có điều tổng hội Hồng môn cao thủ như mây, cũng căn bản không cần phải có lượng vũ khí súng ống lớn làm gì.
Có thể nói, nếu như hiện tại tổng hội Hồng môn gây bạo động tại Honolulu, bằng vào thủ đoạn ám sát, công phu chiến đấu trên đường phố, có rất nhiều cao thủ trong đó, việc trước tiên tiêu diệt cơ quan chính phủ, sở cảnh sát cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Có điều hiện tại phải đối diện với cao thủ như Vương Siêu, sự yếu kém khi không có quân đội có quy mô lớn bao vây liền lộ ra ngoài.
Trong lúc đang ở trong thế giằng co, ánh mắt của các đại lão đều chiếu lên người Trình Sơn Minh. Tử đạn của vị “Bắc Mỹ thương vương” này từ trước đến giờ chưa từng lưu lại một người sống nào, cho dù là cao thủ có lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng phải chết dưới tử đạn của ông ta, chỉ cần ông ta động súng, khả năng giữ được Vương Siêu lại là rất lớn.
Có điều lúc này Trần Sơn Minh lại chưa động súng, hai mắt nhắm hờ, râu trên mặt không ngừng rung rung, sợi nào sợi này dựng đứng cả lên, giống như con nhím đang bị kinh hãi, điều này đã lộ ra hết sự mâu thuẫn trong lòng ông ta.
“Vương Siêu sư phụ, chuyện lần này đã không thể vãn hồi được nữa rồi, hi vọng anh có thể cho chúng tôi một cái công đạo. Anh và Tuấn Hoa là bằng hữu sinh tử chi giao, hắn ta vì chuyện của lần này đã phải tốn rất nhiều công sức, chính là để hòa giải anh và Nghiêm Nguyên Nghi, hiện tại…”
Giọng nói của Tạ Phiên Phiên vẫn ôn nhu như cũ, nhưng bên trong lại mang theo một tia bi phẫn. Nghiêm Nguyên Nghi và cô ta cũng từng là bạn bè, hiện tại gặp nông nỗi này, cô ta cũng đau lòng vô cùng.
“Tôi lần này đã thiếu Hồng môn các người một cái nhân tình, chuyện lần này, các vị có mặt ở đây đều thấy rõ ràng. Mọi người đều là người luyện võ, tên đã đặt lên cung, không thể không bắn ra, nói chung, tất cả hậu quả đều do tôi gánh chịu, đây là vì giữa tôi là Nghiêm Nguyên Nghi đã kết ân oán, không liên quan gì tới tổng hội Hồng môn của các người, thân thể của Nghiêm Nguyên Nghi tôi cũng phải mang đi, tới lúc đó phản ứng của quốc nội tất nhiên sẽ chuyển hết lên người tôi. Có điều các người nếu cho rằng vì chuyện lần này mà uy vọng của Hồng môn bị tổn hại, vậy thì tôi cũng không còn gì để nói. Nói chung thì chuyện này cũng khó mà nói được ai đúng ai sai. Các người nếu vây công tôi thì cũng là chuyện đương nhiên, tôi cũng chỉ bỏ đi mà thôi, tuyệt sẽ không đả thương bất kỳ một ai trong số các vị có mặt ở đây. Tuyệt đỉnh cao thủ võ thuật chết trong tay tôi cũng nhiều lắm rồi, tuy nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, nhưng hôm nay tôi thật sự không muốn giết người nữa…”