“Mất đi trí nhớ?”
Kim Lộc và Ôn Diệu Kiều nhìn nhau. Sau khi nhìn kỹ bộ dáng Triệu Quang Vinh thì thấy hắn quả thật không bình thường, hai mắt luôn nhìn thẳng về một khối không gian hư vô phía trước. Hình như trên thế giới này không có chuyện gì có thể khiến cho hắn động tâm. Kim Lộc và Ôn Diệu Kiều hai người vốn là lão bằng hữu của Triệu Quang Vinh, gặp mặt ít nhất cũng có thể ôn lại chuyện xưa. Nhưng cho đến bây giờ, Triệu Quang Vinh vẫn không nói một lời nào.
“Lão Triệu? Lão Triệu? Ngươi có nhận ra ta không?”
Ôn Diệu Kiền nhíu mày hỏi vài tiếng, nhưng Triệu Quang Vinh không có chút cảm tình, giống như tượng gỗ không nghe thấy.
Ôn Diệu Kiều thấy không được, cổ tay nhẹ nhàng vung lên, hai mắt giống như một mãnh thú đang nhìn con mồi, hướng về phía Triệu Quang Vinh phát ra địch ý. Hắn thật sự vẫn chưa rõ ràng lắm về tình huống hiện tại của Triệu Quang Vinh, đành phải dùng phương pháp Nhất Nguyên Thủy dò xét một chút. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
“A…!”
Ngay lúc Ôn Diệu Kiền phát ra địch ý, Triệu Quang Vinh đột nhiên đứng lên, thân thể bạo khởi giống như giương cung bắn, hét lên một tiếng thật lớn cùng với quyền phong gào thét. Trong hai mắt thần quang lấp lánh giống như hai mặt trời nhỏ.
Cước bộ theo thế Thần Quyền Thế trong Thất Tinh Thế đánh tới!
Cho dù Ôn Diệu Kiều đã có chuẩn bị trước, nhưng đối với thế công hung hãn của Triệu Quang Vinh vẫn có chút thất thố trong phòng ngự. Thân thể Triệu Quang Vinh xông đến, bị kình phong quất vào mặt khiến hắn hô hấp khó khăn, hai mắt cũng không mở ra được.
“Lão Triệu quyền pháp vốn là nhân vật nổi tiếng đứng đầu trong Đường môn chúng ta. Ngoại trừ Đường Tử Trần, thì không có ai là đối thủ. Vốn tưởng rằng hắn biến thành bộ dạng này, thân thể hẳn là tổn thương không nhẹ. Nhưng ai ngờ so với trước kia còn hung mãnh hơn nhiều?” Ôn Diệu Kiều vội vàng đứng dậy. Hắn mặc dù thân thủ cũng lợi hại, nhưng chưa đạt tới trình độ Bão Đan, đối mặt với thế công hung mãnh của Triệu Quang Vinh thì cũng không có khả năng liều mạng, chỉ có thể né tránh.
Cao thủ trong Đường môn nhiều như mây, nhưng được gọi là tuyệt đỉnh, cũng chỉ có Đường Tử Trần, Triệu Quang Vinh. Vương Siêu là người vào sau, trong mắt người Đường, thì không hề thừa nhận hắn là đồng môn.
Ngay lúc đó, đại hán Ảrập bên cạnh Ôn Diệu Kiền bạo phát, toàn thân áo trắng cuồng trướng, hiển nhiên là do xương thịt đang chấn động bạo liệt tạo nên. Chỉ trong nháy mắt đại hán đã quét một cước về phía sau, dĩ nhiên là để chặn chiêu Thất Tinh Thế của Triệu Quang Vinh. Lấy xương đùi quét ngang bụng Triệu Quang Vinh.
Đại hán Ảrập dùng chân chận chiêu của Triệu Quang Vinh phi thường tinh diệu. Hơn nữa lực lượng vừa hung hồn vừa quỷ dị, xương đùi giống như một thanh đại đao sắc bén, thậm chí còn có thêm đao phong rít gào!
Dùng chân thi triển Đại Khảm Đao trong Ninh Khảm, hơn nữa phát ra sau mà đến trước, ngăn cản thế công của Triệu Quang Vinh. Thân thủ của đại hán Ảrập, hiển nhiên cũng không dưới Bão Đan cao thủ!
Triệu Quang Vinh mặt không biểu tình, trong phút chốc liền lui về, sau đó cũng hướng về phía đại hán xuất ra một cước, dùng mũi chân giống như mũi tên đánh tới.
Đại hán Ảrập không chút do dự, đột nhiên trở mình, cước vừa lộn, định dùng chân để đá vào mũi chân của Triệu Quang Vinh. Đồng thời bắp đùi rung lên một cái, rồi bạo phát, hướng về phía trước mãnh liệt đạp tới.
Một đạp này, hắn rõ ràng là muốn đạp gãy mũi chân của Triệu Quang Vinh.
Nhìn mũi chân Triệu Quang Vinh giống như mũi tên, hắn liền xoay người đạp tới, dưới bàn chân của hắn thì được lót một tấm khiên bằng sắt.
Triệu Quang Vinh vẫn như trước mặt không biểu tình, điểm đến của chân hiển nhiên có chút thay đổi, chân hắn vẽ thành một vòng cung, đá về đầu gối đối phương.
Trong mắt đại hán Ảrập hiện lên một tia bội phục, hai chân mạnh mẽ đạp xuống nhảy về phía sau vài bước, thoát khỏi phạm vi công kích của Triệu Quang Vinh.
Đúng lúc này, Nghiêm Nguyên Nghi vội vàng lên tiếng: “Triệu, không đánh nữa”.
Triệu Quang Vinh vốn muốn đuổi theo, nhưng nghe lời này, liền lập tức thu tay lại, về chỗ mình ngồi. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào đại hán Ảrập vừa động thủ cùng hắn, dùng giọng cứng ngắc nói: “Giáo môn Đạn Thối, sử dụng rất tốt!”
Sau khi nói xong, hắn lại quay sang Ôn Diệu Kiền: “Ngươi là ai? Tại sao có địch ý với ta?”
Ôn Diệu Kiền cười khổ, hắn lúc này đã biết, Triệu Quang Vinh ngay cả chính mình cũng không nhận ra, nhưng võ công vẫn còn. Võ công luyện đến trình độ của Triệu Quang Vinh, chiêu số phản ứng đều là dựa vào bản năng, căn bản không chịu sự ảnh hưởng của suy nghĩ. Hơn nữa hiện tại Triệu Quang Vinh mất đi trí nhớ, tâm không còn tạp niệm, quyền pháp ngược lại còn tinh tiến hơn lúc trước.
“Hắn đúng là chỉ đùa với ngươi một chút”.
Nghiêm Nguyên Nghi cắn môi một chút, nhìn đại hán Ảrập kia, nàng giật mình vì thực lực của đối phương quả nhiên rất mạnh.
Vừa rồi Triệu Quang Vinh và đại hán Ảrập động thủ, cơ hồ chỉ trong một giây, chân pháp hai người chuyển đổi chiêu số liên tục. Ngươi chém thì ta đâm, ngươi đâm thì ta đạp ngăn cản! Chỉ cần ai hơi sơ suất một chút, khẳng định người đó sẽ vĩnh viễn tàn phế, bởi vậy mới thấy được hoàn cảnh hung hiểm vô cùng.
Nghiêm Nguyên Nghi thân chính là đại hành gia, như thế nào không nhìn ra động tác của người này. Đại hán Ảrập tiến lui tự nhiên, trong lực lượng chân pháp hùng hồn có mang theo chút quỷ dị. Thật sự có rất ít đại hành gia nhìn được chiêu đại hán Ảrập sử dụng chính là Giáo môn Đạn Thối.
Giáo môn, chính là Hồi giáo.
Sở dĩ Đạn Thối xuất phát từ trong Giáo môn, chính là vì trước đây có nhiều nhà, nhưng bị làm hại, cho nên mới tập hợp lại thành một, gọi là giáo đạn thối.
“Nói vậy… vị này chính là Mohammed”.
Đột nhiên trong lúc đó, người mà từ lúc đầu vẫn ngồi thẳng ở phía sau Nghiêm Nguyên Nghi chăm chú nhìn về đại hán nói.
“Hả?” Đại hán Ảrập không ngờ lại có người nhận ra mình, hướng về phía quân nhân nhìn qua. Sau khi nhìn vài lần, hai con mắt màu nâu chuyển động, rồi đột nhiên trong lúc đó bừng tỉnh nhận ra: “Thì ra là Võ Vận Long tiên sinh”.
“Giọng ngươi cũng rất chuẩn” Nghiêm Nguyên Nghi hai mắt nhìn lên, nói một câu.
“Việc này đương nhiên, ta đã học qua sáu lớp ngôn ngữ Trung Quốc” Mohammed nói.
“Vị này chính là Mohammed tiên sinh, vốn là thân vương Ảrập. Vì ham mê võ thuật mà đã từ bỏ vị trí thân vương. Khoảng bảy tám năm trước, lúc ta đến Trung Đông làm nhiệm vụ, đã cùng Mohammed tiên sinh liên thủ đối phó với lính Mỹ”.
Võ Vận Long giải thích với Nghiêm Nguyên Nghi.
“Ngươi luôn luôn cu rú trong nhà, rất ít khi ra mặt. Ta thật không ngờ ngươi cũng từng ra ngoài làm nhiệm vụ?” Nghiêm Nguyên Nghi cười nói.
Nghiêm Nguyên Nghi có vẻ rất khách khí. Hiển nhiên, Võ Vận Long là một nhân vật thần bí.
“Đó là chuyện của bảy tám năm về trước, gần đây ta cũng không có hành động gì. Nếu Không phải lần này có người đả thương Thất Tinh, thì ta cũng không muốn xuất hiện. Còn có tên Vương Siêu hung ác kia, ta thật sự muốn xem một chút, rốt cuộc hắn còn trẻ như vậy mà sao đã trở thành một nhân vật lợi hại, hy vọng hắn không làm ta thất vọng. Ta lần này xuất hiện, cùng với Mộc Bạch giống nhau, thuần túy chỉ là hành động một mình, thật ra không quan hệ với thủ trưởng”.
Trong lời nói của Võ Vận Long, lộ ra được uy thế phô thiên cái địa.
Hắn nếu không có lý do trọng đại sẽ không xuất hiện. Bởi vì hắn chính là đệ nhất bảo tiêu. Chánh tông “Đại nội đệ nhất cao thủ”, Nghiêm Nguyên Nghi cũng biết danh tiếng của Võ Vận Long rất lớn. Ngày đó hắn đi tới Nam Hải, cùng với cao thủ trong giới võ thuật thảo luận một ít chuyện đã làm cho họ mất mặt, càng đừng nói đến động thủ đánh nhau.
Là người lãnh đạo Thái Cực Quyền chánh tông, đệ nhất bảo tiêu ở Nam Hải, nếu không phải là gặp toàn những người lãnh đạo cao nhất, thì đương nhiên không xứng.
“Vương Siêu không phải loại người dễ đối phó như vậy, chúng ta nên thương lượng một chút thì hơn”.
Lưu Mộc Bạch ở một bên nói, hắn nhìn thấy Vũ Vận Long danh tiếng rất lớn, nên cần phải phải nhắc nhở một chút. Nếu vì khinh địch mà bị Vương Siêu đánh chết thì tổn thất sẽ rất lớn.
Võ công Lưu Mộc Bạch tuy cao, nhưng cũng không phải là người tốt, trái tim so với mắt cũng không lớn hơn được bao nhiêu. Lần trước bị Vương Siêu đánh trọng thương, hắn vẫn ôm mối hận trong lòng. Vừa lúc Nghiêm Nguyên Nghi nói sẽ đối phó với Vương Siêu, cho nên hắn mới đến tham gia.
Mặc dù hắn là người trong quân đội, thuộc về bên phụ thân Liêu Tuấn Hoa. Liêu Viên Triêu không muốn ở phía đối lập với Vương Siêu, nhưng không khuyên bảo được Lưu Mộc Bạch.
Cũng bởi vì, hắn là một Bão Đan cao thủ, sức mạnh như thế, người nào có thể chế trụ được.
Mà Vũ Vận Long cũng lại là “Đại nội cao thủ”, mà Thất Tinh bị Ba Lập Minh đánh cho tê liệt phải nằm trên giường, việc này không thể không để ý. Hơn nữa nghe Nghiêm Nguyên Nghi nói Ba Lập Minh hiện nay đi cùng với Vương Siêu, cho nên hắn mới ra mặt. Nói cách khác, cho dù giới võ thuật bên ngoài có nghiêng trời lật đất, hắn cũng không hề liếc một cái. Bởi vì trong mắt hắn, những cao thủ trong dân gian bất quá chỉ như tiểu hài tử mà thôi.
“Thương lượng?” Quả nhiên Vũ Vận Long nhíu mày, có chút vè khinh thường: “Chẳng lẽ khó khắn đến nỗi tất cả chúng ta phải liên thủ đối phó một người… hắn chỉ là một tiểu mao hài chưa tới hai mươi bốn tuổi?”
“Vũ tiên sinh, nếu cho rằng Vương Siêu là tiểu mao hài, thì bây giờ ngươi có lẽ thi thể đã thối nát cả rồi” Ôn Diệu Kiền thản nhiên mở miệng: “Ta phỏng chừng, cho dù bảy người chúng ta liên thủ lại đối phó với Vương Siêu, thì cũng không nắm chắc phần thắng”.
“Ồ? Vương Siêu lợi hại như vậy sao? Chẳng lẽ hắn là thần tiên?”
Vũ Vận Long thản nhiên liếc nhìn Ôn Diệu Kiền một cái.
Tại nơi này bảy người đều là cao thủ, nhưng Ôn Diệu Kiền và Kim Lộc rõ ràng là hơi xui xẻo một tí. Bất qua Vũ Vận Long cũng không bởi vì thế mà xem thường. Hắn thật ra biết rõ, hai người kia giảo hoạt phi thường, ẩn dấu vô số thủ đoạn. Quan trọng hơn là sư phụ của Ôn Diệu Kiền.
Y từ bỏ thân phận thân vương, đi khắp nơi học võ, đã sớm học hết bảy mươi hai thế cận chiến, ba mươi cách khóa chiêu, hai mươi chiêu dò xét, tám cách tránh đòn. Sauk hi học tập đủ các loại quyền pháp, thủ đoạn tu hành, rốt cục đại thành. Nguyên nhân chính bởi vì vậy, cho nên thân phận Ôn Diệu Kiền tại Trung Đông hết sức tôn quý.
“Hắn chính là thần tiên!” Kim Lộc nói tiếp: “Đại khái là Vũ tiên sinh vẫn chưa biết một việc”.
“Chuyện gì?” Vũ Vận Long hỏi.
“Ngày hôm qua, ta vừa nhận được tin tức. Bắc Mỹ Đại Quyển bang bởi vị nhìn thấy công phu của Vương Siêu, cho nên cuối cùng đã đáp ứng không nhúng tay vào chuyện nội bộ của Đường môn” Kim Lộc chậm rãi nói, đồng thời cầm lấy một ly trà, lấy đầu ngón tay nhúng một giọt nước. “Không biết Vũ tiên sinh có thể hay không dùng giọt nước này bắn ra, kích phá chén trà?”
“Thủy Tích Thạch Xuyên?” Nghe được Kim Lộc nói ra lời này, hắn không nhịn được lấy làm kinh hãi: “Chẳng lẽ Vương Siêu chính là đã biểu diễn chiêu thức ấy”.
“Không sai, chính là Thủy Tích Thạch Xuyên. Còn có một tay sử dụng chiêu Ác Thiết Thành Nê, nghe đồn một cặp thiết trứng bị hắn bóp thành bùn, từ trong tay hắn chảy ra”.
Hai mắt Vũ Vận Long nhắm lại một hồi lâu, sau đó mới mở ra, nói: “Nếu đã là thần tiên, thì chúng ta đích xác nên bàn bạc kỹ một chút”.
Lời vừa nói ra, Nghiêm Nguyên Nghi cũng sửng sốt. Nàng không ngờ ngay cả Vũ Vận Long cao ngạo như thế mà cũng có thể nhượng bộ.
“Ta mặc dù tự đại, nhưng cũng chưa đạt tới trình độ dùng nước kích phá chén trà, cho nên đối với loại cao thủ như thế thì phải coi trọng”.
Vũ Vận Long nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Nghiêm Nguyên Nghi, thì cười cười.
“Tốt lắm, ngươi, ta, Mộc Bạch, Quang Vinh, còn có Mohammed tiên sinh. Mấy ngày nay chúng ta nên bàn bạc kỹ một tý, tránh để đến lúc đó bị tên thần tiên đó đánh cho mất liên lạc. Đối phó với Vương Siêu, chỉ có thể đột nhiên tập kích, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai”.
Nghiêm Nguyên Nghi rốt cục đưa ra kế hoạch của chính mình.
Năm đại cao thủ Bão Đan, giờ phút này đều muốn liên thủ đối phó với Vương Siêu.
“Vương Siêu này hiện tại đã là thiên hạ vô địch. Cho dù năm người chúng ta liên thủ, muốn bắt hắn cũng sợ rất khó. Không bằng chúng ta cử ra một tí tay chân, dụ hắn đến”.
Lưu Mộc Bạch đột nhiên nói ra một câu.
“Dụ hắn như thế nào?” Nghiêm Nguyên Nghi hỏi.
“Trần Ngả Dương ở Singapore!” Quang mang trong mắt Lưu Mộc Bạch chợt lóe, mãnh liệt nói: “Người này không phải là nhân vật tốt đẹp gì, tập đoàn hắn liên kết với bọn buôn lậu thuốc phiện trong nước, chúng ta bắt hắn lại, đúng là nhất cử lưỡng tiện. Vương Siêu và hắn là sinh tử chi giao, hơn nữa cũng là minh hữu của Đường môn, bắt hắn thì không lo Vương Siêu không ra mặt!”
“Thủ đoạn như vậy không phải là rất hèn sao”.
Nghiêm Nguyên Nghi hơi nhíu mày.
“Đối phó với kẻ vô địch thiên hạ, chúng ta cũng chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn. Nói cách khác, cho dù năm người chúng ta cùng nhau vây công hắn, thì liệu có thể bắt được chẳng?”
Lưu Mộc Bạch hung hăng nói.
“Thiên hạ vô địch, thiên hạ vô địch…” Nghiêm Nguyên Nghi nói bốn chữ này mấy lần, sau đó thở dài một hơi.
Ngay cả nàng tuy cao ngạo so với người khác, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Vương Siêu mới ngày nào chỉ là một thiếu niên, bây giờ đã là một tồn tại vô địch thiên hạ.