Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 207: Nội tráng thần lực Bát đoạn cẩm

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chọn tập

Bên ngoài mưa lắc rắc rơi, từng cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái tiến vào trong phòng, mang theo hơi nước thanh tân của biển khơi, làm cho lòng người thoải mái.

Vương Siêu đối với mưa trên biển so với mưa tại đại lục có sự cảm thụ khác nhau, trong gió mang theo hơi nước, tựa hồ mang theo một hương vị triền miên, làm cho người ta bất tri bất giác chìm đắm vào trong đó.

Đường Tử Trần tựa hồ cũng giống như các triệu phú tỷ phú có tiền khác, các nơi trên thế giới đều có bất động sản xa xỉ, mà các nơi trú ẩn an toàn là điển hình tiêu biểu.

Hiện tại nơi mà nàng cùng Vương Siêu ở, là một căn hộ trên một tòa nhà chọc trời, rộng rãi sáng sủa, mở cửa sổ nhìn ra phương xa, tầm nhìn rộng mở. xem tại TruyenFull.vn

Chẳng qua Vương Siêu hiện tại cũng không có tâm tình để ngắm mưa rơi trên biển ở ngoài cửa sổ. Liên tiếp bảy tám ngày qua, trong đầu hắn thủy chung chỉ nhớ tới tình huống giao thủ cùng Worton, cùng với khoảnh khắc mà hắn đã chết dưới súng của Trình Sơn Minh.

Vương Siêu cũng không vì đại tông sư này chết mà tiếc hận. Hắn chỉ là lại một lần nữa suy nghĩ về quyền thuật và súng đạn.

Từ khi võ công tiến vào hóa kình, bản thân hắn đã cùng với súng đạn đối kháng qua, sáng lần đó bị người lái xe ngắm bắn ám sát, bằng vào sự mẫn cảm hơn nhiều người thường mà tránh được. Sau đó bị xả súng vào ô tô. Với thể lực cùng lực bạo phát gần như là siêu nhân, còn có tốc độ cùng sự nhanh nhẹn, đều làm cho hắn trong lòng đều có sự tự tin vô cùng.

Hơn nữa tại học viện quân sự dã chiến, hắn cũng nhiều lần bỏ ra thời gian cùng cao thủ bắn tỉa ở trong rừng tiến hành huấn luyện du kích, các xạ thủ bắn tỉa này trong quân đội, coi như là nhân tài chuyên môn, nhưng cũng chưa từng một lần bắn trúng hắn.

Dần dần, súng đạn hiện đại trong lòng hắn đã sinh ra tâm lý coi thường.

Nhưng khi chân chính thấy vua súng Bắc Mỹ Trình Sơn Minh ra tay, trong lòng lại xuất hiện cảm giác bất an cùng nguy hiểm. Tuy đã cùng Trình Sơn Minh gặp qua một lần, nhưng lần đó Vương Siêu cũng chưa từng được thấy qua thủ đoạn của vua súng này.

Mà lần này, võ công của Worton cùng hắn là tương đương, bị súng bắn chết, Vương Siêu có một loại cảm giác, thật giống như hồn phách của quyền thuật, trong một khắc đó, cũng bị viên đạn bắn nát.

“Ngay cả một người da trắng, cũng có thể được võ công chí thần chí hóa, tinh thông tư duy văn hóa thâm sâu của Trung Quốc, thế giới to lớn như vậy, tay súng kiệt xuất giống như Trình Sơn Minh, cũng khẳng định là còn. Ta một ngày nào đó gặp phải, thì nên ứng phó nưh thế nào? Thể lực, lực bạo phát của ta, hiện tại đã luyện đến đỉnh điểm, đã là cực hạn của thể lực con người, tiến tới một bước nữa tựa hồ đã không có khả năng. Chẳng lẻ thực phải tu luyện thành tiên sao?”

Vương Siêu thấy lối suy nghĩ của mình có chút lâm vào ngõ cụt, vì thế quay đầu lại, nhìn thấy Đường Tử Trần đang đứng ở bên bàn, dùng bút lông viết chữ.

Đường Tử Trần đang tỉ mỉ dùng bút lông viết chữ, chẳng qua nàng dùng cũng không phải là giấy, mà là một tấm bia đá bóng loáng dày ba tấc.

Vương Siêu thấy Đường Tử Trần viết chữ trên tấm bia đá, nhớ lại trước đây tại nông thôn thường xuyên để cho người khác chiếu cái bóng lên bia rồi khắc thành hình người, rồi ghi lên cái gì đó “Nơi đây là mộ của…”.

Chẳng qua tư thế đứng viết chữ của Đường Tử Trần rất kỳ quái, đứng theo Vô cực thức của Thái Cực, một tay chống eo, eo chuyển động theo nét chữ, thân di chuyển theo bút, thật giống như múa kiếm vậy. Thân thể trống không, tựa hồ tất cả tinh khí thần đều tập trung vào ngòi bút, bút như rồn bay rắn chạy. Toàn bộ cơ thể chuyển động theo bút thế.

Vương Siêu vừa thấy đã biết, đây cũng là một loại phương pháp luyện công.

Thư pháp, chữ viết có thể thể hiện ra tính tình của con người. Phối hợp với rèn luyện trong quyền thuật, cường thân kiện thể, có thể thu được hiệu quả rất lớn.

“Tiểu đệ, đệ còn suy nghĩ tới chuyện giao thủ với Đường Khê Liên sao?” Đường Tử Trần cũng không ngẩng đầu, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn ngòi bút, thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay, chúng ta cũng đã đem mấy hiệp giao thủ kia nghiên cứu qua, cảnh giới hai bên đều không sai biệt lắm, cuối cùng muốn phân thắng bại, cũng chỉ dựa vào thể lực và sức nhẫn nại mà thôi”.

“Tỷ nếu cùng với hắn giao thủ thì sao?” Vương Siêu hỏi một câu.

“Thể lực của tỷ, so với hắn cũng tốt hơn một chút, nếu chân chính giao thủ, dưới tình huống không có gì quấy nhiễu, muốn hạ được hắn ít nhất cũng phải sau ba mươi phút, chờ thể lực của hắn tiêu hao hết mới được”.

“Ba mươi phút!” Vương Siêu nghe thấy Đường Tử Trần nói vậy, thở ra một hơi, giao đấu sinh tử, chính là chuyện trong nháy mắt. Vương Siêu năm sáu năm nay, cùng người ta luận võ giao thủ cũng rất nhiều lần, nhưng thời gian đánh nhau nhiều nhất cũng không quá mười phút. Tuyệt đối không xảy ra tình huống một đại hiệp nào đó cùng một đại hiệp nào đó trên núi cao luận võ, ba ngày ba đêm cũng không phân thắng bại.

Muốn hồi phục lại thể lực đã mất đi, trừ phi là hai bên tỷ thí, đã lập ra ất nhiều quy tắc, hai bên cũng dựa trên rất nhiều điều luật thi đấu.

Hơn nữa từ khi luyện võ tới nay, Vương Siêu thể lực sung mãn, cho tới bây giờ cũng chưa từng khiêu chiến với cực hạn của thể lực bản thân.

Bởi vì cùng người khác luận võ, cần chính là nhanh, chuẩn, độc, nắm bắt lấy cơ hội, nắm được vua là một kích lấy mạng. Nếu trong giao đấu sinh tử, phải tới bước dựa vào sự hao hụt thể lực để thủ thắng, điều đó thuyết minh rằng, hai bên giao thủ, kinh nghiệm, tu vi, sự phát huy khi lâm địch, nhân tố tâm lý, đều cơ hồ không khác biệt gì nhau.

Loại tình huống này, cơ hồ là một phần vạn, rất khó gặp. Trong một vạn trận giao đấu sinh tử, cũng chỉ có thể gặp được một hai trận như vậy. Bởi vì cho dù là sư huynh đệ đồng môn mỗi ngày luận bàn không phân biệt được thắng bại, nhưng khi giao đấu sinh tử, tâm lý cũng sẽ có sự khác biệt. Sự khác biệt này dù rất nhỏ, cũng đủ tạo thành nhân tố làm cho rất nhanh bị mất mạng.

“Tiểu đệ, đệ tuổi còn rất trẻ. Tuy đã có thể Bão đan tọa khố, kim đan đã nhập vào bụng, nhưng đan rốt cuộc mới thành hình chứ chưa thuần, còn có khiếm khuyết. Cho nên chưa thể nhập vào chí thành chi đạo, thể lực cũng tựa hồ đã đến đỉnh điểm, không thể phát triển thêm nữa”.

“Đệ không cần trả lời, cứ nghe tỷ nói” Đường Tử Trần buông] bút, ánh mắt hòa nhã nhìn đệ đệ, tựa hồ hạ một loại quyết tâm nào đó nói: “Đệ hiện tại lực bạo phát, vọt một cái có thể hơn hai mươi thước, gần ba mươi thước, toàn lực bạo phát lực lượng nơi nắm tay, cũng xấp xỉ hai ngàn cân. Nhưng đây đều là kình lực đột nhiên bùng nổ, cũng không thể lâu dài. Muốn duy trì lâu dài, thì phải sử dụng tâm. Tâm của đệ so với người thường mà nói, là phi thường trầm tĩnh, đã có phong độ tông sư, nhưng cũng chưa đến mức đại định đại an, nhẫn như trùn bò dưới đất đợi ngày bay lên thành thần long trên chín tầng trời. Đệ giết Ngô Văn Huy, là do đệ không cam lòng chịu sự hiếp bách của người khác, dưới sự giận dữ, mà máu loang năm bước. Quyền ý như vậy, tuy là cảnh giới thượng thừa của người luyện võ, nhưng chưa phải là chí thành chi đạo”.

“Đệ đến xem tỷ viết lên bia này” Đường Tử Trần nói với Vương Siêu.

Vương Siêu đi ra phía trước, chỉ thấy trên tấm bia có viết tám chữ, nhưng mỗi chữ đều rất cổ kính, có chỗ loằng nhoằng như giun vậy, có chỗ lại thẳng tắp sắc bén như kiếm, có chỗ lại mờ ảo như mây, có chỗ lại chỉ là một điểm, nhưng như cao cao trên bầu trời, khí thế mênh mông.

Thần vận của tám chữ này, như là phi long thần điểu, giống như vương giả của thiên địa mà quan sát chúng sinh.

Vương Siêu tuy không hiểu được tám chữ này, nhưng ý cảnh ẩn chứa trong đó, lại giống như nhét thẳng vào trong lồng ngực.

“Đây là chữ gì?” Vương Siêu nhìn thấy, đột nhiên lấy tay nhẹ nhàng lật lên, đem tấm bia đá xoay lại. Chỉ thấy phía bên kia của tấm bia đá, lại rõ ràng xuất hiện tám chữ kia!

Hiển nhiên là bút lực của Đường Tử Trần, đã trực tiếp thẩm thấu qua tấm bia đá!

“Vương Hi Chi khi viết chữ, ăn vào gỗ ba phân. Bút mực có thể thẩm thấu vào trong gỗ. Tỷ viết chữ, lại có thể thẩm thấu qua đá?”

Đường Tử Trần cười cười: “Vương Hi Chi lúc tuổi già viết bia, cũng như thế này. Thư pháp của đại gia, lấy viết bia là cảnh giới cao nhất. Đa bảo tháp bia của Nhan Chân Khanh, từng chữ một như ăn sâu vào bia. Người thư pháp cao minh, lực thấu trang giấy. Thư pháp đại sư, ăn vào gỗ ba phân. Thư thánh bút lực có thể xuyên kim thạch. Ba cảnh giới này, cùng với đạo lý của võ công thật ra giống nhau. Một cây bút, chính là một đại thương, một đại thương, chính là ngọn quyền của bản thân”.

{Nhan Chân Khanh lúc tuổi già lúc viết bia, thường hay đem đá về, sau đó khắc lên trên đó, sau khi mất để lại rất nhiều, nổi tiếng có “Ma cô tiên đàn ký”, “Nhan cần lễ bi”, vân vân}.

“Tám chữ này, là chữ gì? Đệ nhìn thấy, khí thế mênh mông, giống như là vận mệnh thiên địa, thọ mệnh phúc lộc đều ẩn chứa ở trong đó” Vương Siêu hỏi.

“Tiểu đệ, đệ có thể nhìn ra điểm ấy, chứng tỏ nhãn quang quyền pháp của đệ, thực đã đạp tới bên bờ của chí đạo. Tám chữ này, là điểu hình văn tự thời cổ”.

Điểu (chim) có thể bay lên trời, Điểu hình văn tự cũng có ý nghĩa đó, cổ nhân nhận thấy loại văn tự này giống như điểu, có thể liên thông với trời.

Đường Tử Trần dừng một chút, “Tám chữ này, đọc lên chính là thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương (vâng mệnh của trời, đời đời thịnh vượng). Đương nhiên là có khí thế mênh mông ở trong”.

“Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương” Vương Siêu ngạc nhiên, lai lịch của tám chữ này, hắn cũng biết: Tần Thủy Hoàng lệnh cho Tể tướng Lý Tư dùng ngọc làm ngọc tỷ, khắc lên trên đó tám chữ “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương”.

Tuy là xã hội hiện đại, tư tưởng phong kiến đều đã bị quét sạch, nhưng Vương Siêu vẫn thấy Đường Tử Trần viết tám chữ này, thực không hài hòa.

“Người bình thường dùng cổ tay viết chữ, người cao minh dùng cánh tay viết chữ, thượng tầng thư pháp, dùng thân thể viết chữ. Thư pháp như luyện quyền, phương pháp vận bút dùng điểu hình văn viết tám chữ này, là tâm pháp cao nhất của Bát quái môn để rèn luyện thân thể cùng tôi luyện tâm tình, dưỡng khí chất nội tại, gọi là Nội tráng thần lực bát đoạn cẩm”.

Đường Tử Trần nói: “Đổng Hải Xuyên khi sự tình Bạch Liên giáo tạo phản bị bại lộ, mới tránh ở trong vương phủ làm thái giám. Bạch Liên giáo chí tại phục quốc, công phu Nội tráng thần lực bát đoạn cẩm này, cũng là bí truyền cao nhất của Bát quái quyền. Thật ra tôn chỉ của Hồng môn cũng là khu trừ Mãn Thanh, khôi phục Trung Hoa. Đương nhiên hiện tại thời đại đã thay đổi, tất cả đều đã là gió thổi mây tan. Nhưng công phu này, vẫn được bí mật truyền lưu lại. Tỷ hiện tại trong Bát quái môn, là người duy nhất còn biết công phu này”.

“Tỷ viết tám chữ này, quan trọng nhất chính là ý. Tám chữ, mỗi chữ, đều hàm chứa tâm tình ý cảnh khác nhau, cùng tám loại quái tượng trong Bát quái tương hợp. Không rõ bát quái dịch học ẩn tàng thứ gì, tỷ viết ra chính là như vậy. Cùng với luyện Hình ý quyền cũng giống nhau, đánh Hổ hình, trong lòng không có kình lực như hổ, công phu sẽ không thành. Nhưng Hình ý dể hiểu, hổ chính là hổ, hầu chính là hầu, mà dịch đạo bát quái, thâm ảo khó hiểu, cho nên năm đó tỷ không dạy cho đệ. Hơn nữa cho dù năm đó dạy cho đệ, đệ cũng luyện không được. Đây là công phu cuối cùng mà tỷ còn giữ lại, tỷ năm đó có thể đạt được cảnh giới này, khố tiến chí thành chi đạo, toàn bằng vào bộ công phu tu dưỡng khí chất này”.

“Tiểu đệ, tỷ hiện tại đem những điều cuối cùng của tỷ ra, đều giao lại cho đệ” Một câu này, Đường Tử Trần trong lòng trầm tĩnh nói.

{Công phu Nội tráng thần lực bát đoạn cẩm trong Bát quái quyền, cụ thể có phải là tám chữ “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương” này, hay là tám chữ “Càn khôn khảm ly, cấn tốn đoái chấn”, ngoài Quốc thuật khảo chứng của Đường Hào thời dân quốc còn có Quốc thuật khảo chứng của Từ Chấn đều có nghiên cứu giải thích, để thoáng một chút, ta tùy tiện chọn một cái}

Chọn tập
Bình luận
× sticky