Hơn một nghìn tiếng la ó đột nhiên dội lên nhằm vào Vĩnh Tiểu Long, âm thanh mỗi lúc một phẫn nộ, tựa như gã hòa thượng trẻ này không phải vừa đấu võ mà làm chuyện gì đó thật thương thiên bại lý không thể tha thứ được.
Vĩnh Tiểu Long dường như cũng không ngờ đến, sắc mặt nhất thời trắng bệch. Vương Siêu cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng hắn hiểu ra rất nhanh, ánh mắt lập tức liếc sang nhóm người Lưu Thanh.
Quả nhiên trên mặt cả bốn đang treo nụ cười lạnh, cười mà như không cười nhìn Vĩnh Tiểu Long, chẳng khác nhìn một con khỉ trên hòn núi giả trong công viên.
“Hóa ra chính là do họ khởi xướng. Chỉ trong giây lát có thể phát động cả nghìn học viên, xem ra uy vọng của bốn người này rất cao, bạn bè đông đảo, quan hệ sâu rộng. May mà lúc giao đấu với Lưu Thanh ta đã nói ra quan hệ với Lý lão gia, nếu không cái chức giáo quan này cũng không thể làm nổi…!” Vương Siêu than thầm.
Có điều cả bốn vừa rồi không hề lên tiếng, cũng không có hành động gì đặc biệt, rõ ràng là đã ra hiệu chỉ bằng ánh mắt hoặc ngón tay, vậy mà cả ngàn người hưởng ứng ngay lập tức. Chỉ bằng một sự kiện nhỏ đủ thấy ảnh hưởng của họ trong quân đội lớn như thế nào.
Vương Siêu tuy công phu vô địch, quân hàm cấp tướng, cá nhân có thể áp đảo được người khác, nhưng về thân thế ảnh hưởng thì còn lâu mới bằng bốn vị sĩ quan cấp tá này.
“Hừ!”
Vĩnh Tiểu Long rất nhanh lấy lại vẻ vững vàng, mắt lườm lườm nhìn bốn người Lưu Thanh, mũi chợt phát ra một tiếng gầm.
“Ộc ộc ộc…!”
Tiếng gầm xuất phát từ trong bụng, qua khoang ngực làm lồng ngực phồng lên như quả bóng lớn, cần cổ bỗng nhiên to bành, đỏ ửng lên trông rất đáng sợ.
Tiến gầm ngắn mạnh như sấm nổ, cả giảng đường chấn động, âm thanh còn lớn gấp mười lần tiếng mấy quả bóng vỡ vừa rồi. Cả ngàn người đều có cảm giác bị sức ép lớn vào màng nhĩ, mắt nổ đom đóm, khí lực tán loạn.
Vĩnh Tiểu Long thừa lúc còn dư âm, cất chân bỏ đi. Y đi đến đâu, học viên đều tự động tránh ra, tiếng ầm ĩ cũng tự động lắng xuống.
Mục đích của vị võ tăng là dùng tiếng gầm lớn trấn áp đám đông hỗn loạn, xoay chuyển tình thế bất lợi rồi ung dung bỏ đi. Chiêu này cũng giống Vương Siêu khi vào Cục Quốc An, thi triển pháo quyền chấn bộ làm rung động cả tòa lầu, trấn áp cả mấy chục nhân viên phòng 18.
“Có thể đào tạo ra một nhân vật như vậy, Thiếu Lâm tự quả không hổ là đại phái võ học!” Trong giảng đường, người duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có Vương Siêu, tuy nhiên hắn cũng không ngăn Vĩnh Tiểu Long bỏ đi.
Quyền pháp Thiếu Lâm chú trọng dùng thanh trợ uy, gia tăng khí thế, có hẳn một kỹ thuật chiến đấu đặc biệt gọi là “Thanh đả”.
Nguyên lý của Thanh đả rất đơn giản, cốt lõi là sự bột phát bất ngờ. Giống như hai người ở cạnh nhau, bỗng một người hét một tiếng long trời lở đất, nếu người kia không đề phòng thì lập tức bị kinh động đến mức tim gan bật lên, nghiêm trọng hơn thậm chí còn bị nhồi máu, đột tử. Điều này không cần phải là người luyện võ cũng có thể làm được.
Nếu là người luyện võ, hoạt lực của phổi và thanh đới rất lớn, tức khắc có thể tạo ra tiếng động lớn gấp mười lần người bình thường. Trong khi giao đấu, kề vào gần tai đối thủ hét lên thậm chí có thể làm đối phương rách màng nhĩ.
Đột nhiên hét lên, cho dù không chấn động màng nhĩ cũng có thể làm tinh thần địch thủ tán loạn, tức khắc chiếm được lợi thế.
Đấu pháp võ công Trung Hoa đa dạng đến khó lường, không chỉ giới hạn ở tay chân, vai, lưng. Có những cách đánh mà sau khi bị đánh chết cũng không biết tại sao mình lại chết.
“Long xà hợp kích” của Đường Tử Trần cũng có một chiêu “Long ngâm trường tiêu”. Trong khi cận chiến, nhân lúc kẻ địch áp sát, cổ họng liền phát ra một tiếng hú chói chang vào tai đối phương. Câu “Quyền tự khẩu xuất, đả pháp thanh khẩn tùy” trong Quyền kinh là ý nghĩa như vậy.
Lý Tiểu Long khi ra tay luôn đột nhiên hét lên một tiếng “A ha!” cũng là lý lẽ đó.
Có điều võ công Vương Siêu đã đến mức tinh thâm, bắt đầu tiến nhập tầng thứ Kim đan đại đạo, đánh người chỉ dùng chân tay, chưa từng dựa vào âm thanh tiếp chiến.
Không dùng Thanh đả cũng có một nguyên nhân, liên quan đến người Nhật. Trước đây một số võ phái Nhật kết hợp Thanh đả với tấn công, hình thành kiểu đấu pháp vừa đánh vừa hét to tên chiêu thức. Điều này khiến nhiều võ thuật gia Trung Quốc cảm thấy xấu hổ, dần dần bỏ không dùng Thanh đả nữa, Vương Siêu cũng là nối tiếp truyền thống đó.
“Được rồi, vừa rồi chỉ là tôi và Long giáo quan biểu diễn qua về cầm nã và đánh lén. Các đồng chí hãy về suy nghĩ thêm, buổi học hôm nay đến đây kết thúc!” Vĩnh Tiểu Long vưa di, Vương Siêu liền lên tiếng kéo tâm trí học viên trở lại.
“Vĩnh Tiểu Long này không hề dễ đối phó. Chúng tôi muốn hạ bệ hắn, không ngờ hắn lại dùng Sư tử hống trấn áp cả giảng đường. So với Đoạn Quốc Siêu hắn còn lợi hại hơn nhiều. Sau này chỉ e anh phải cẩn thận hơn đó, tôi phải đi điều tra xem cấp trên phái hắn đến làm giáo quan là có ý gì.” Đợi các học viên giải tán, Lưu Thanh mới nói với Vương Siêu.
“Điều tôi lo ngại là công phu ám khí của hắn, trong khoảng cách ngắn còn lợi hại hơn súng ngắn nhiều, nhất là tính bất ngờ…” Vương Siêu lấy ngón tay móc vào vách tường, lôi mấy đồng xu ra. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Rào… một mảnh bê tông rơi xuống. Vương Siêu giơ “ám khí” của Vĩnh Tiểu Long lên ngắm nghía.
Đây là những đồng một tệ bằng hợp kim rất cứng, nhưng giờ đã cong queo biến dạng, có thể thấy Vĩnh Tiểu Long phát lực mạnh thế nào.
“Sư phụ, sư phụ có biết dùng ám khí không?” Hoắc Linh Nhi nhìn mấy đồng tiền, tò mò hỏi: “Đại sư Mã Hồng Tuấn ở Hương Cảng cũng là một cao thủ phi tiêu. Đệ tử có lần xem ông ta biểu diễn, chỉ trong hai giây phóng ra năm mũi phi tiêu xếp thành một hàng thẳng trên tường cách mười mét…”
“Phóng tiêu cũng là một thủ pháp, có điều đồng tiền dễ mang theo, so với phi tiêu còn tiện hơn nhiều. Cao thủ ám khí tôi cũng đã gặp qua, một số dùng đồng tiền còn tốt hơn cả súng, có điều trình độ như Vĩnh Tiểu Long thì trước giờ mới thấy một…” Lưu Thanh lên tiếng bình luận, dù rất có ác cảm song vẫn không thể không công nhận tay nghề của hòa thượng.
“Bình sinh tôi động thủ đều không dùng ám khí, trước giờ cũng chưa bao giờ luyện, cả binh khí cũng không. Không phải là chứng tỏ mình quang minh chính đại mà ám khí cũng như súng, nếu ỷ lại rất dễ làm công phu chân chính bị ảnh hưởng!”
Vương Siêu ngày đêm miệt mài rèn luyện suốt năm năm mới có công phu nhập hóa, đạt thành tựu như hiện nay. Điều đó không phải là không liên quan đến việc hắn toàn tâm toàn ý, vứt bỏ những kỹ xảo khác của võ học, chỉ khổ luyện những võ công tinh túy nhất, lầy ba tông chỉ “Thuần, Hậu, Tinh” để đột phá.
“Chà, nói vậy nghĩa là tôi đã phí một thời gian rồi… Mấy năm tôi từng luyện Nội gia binh nhận và Tí ngọ uyên ương thành trong Bát Quái Chưởng, khi đánh nhau dùng binh khí, cho dù bị hai bao cao thủ bao vây cũng có thể chiến thắng. Có điều bây giờ nghĩ lại mới thấy có khác nào dùng súng, uy lực tuy lớn nhưng không tốt cho võ công…” Lưu Thanh hiểu vấn đề rất nhanh, than thở việc mình vì truy cầu uy lực đã đi vào đường tắt.
Reng reng… Tiếng chuông chợt vang lên. Hoắc Linh Nhi mở máy nghe, đoạn nhìn sang Vương Siêu: “Sư phụ, là Nhã Nam tỉ tỉ, Lao Sơn Quyền Quán có chuyện rồi!”
Nguyên lai lúc giảng bài Vương Siêu đưa điện thoại cho Hoắc Linh Nhi cầm. Hắn tiếp máy nghe, sắc mặt khẽ căng ra: “Chẳng trách Thiếu Lâm đột nhiên phái Vĩnh Tiểu Long đến đây, là muốn thăm dò ta mà… Giao lưu võ thuật ba nước Trung, Nhật, Hàn? Cương Nhu Không Thủ Đạo, Trường Bạch Đài Quyền Đạo, thêm cả Thiếu Lâm… đều là những phái có thù với ta!”
*************
Seoul, Hàn Quốc…
Máy bay đáp xuống phi trường, một đoàn năm nữ nhân trẻ từ từ trong đi ra. Dẫn đầu là một cô gái đeo kính áo tía, bốn cô gái mặc đen tuyền theo sau, cả năm lên ngay xe hơi chạy vào thành phố.
“Thôi Trường Bạch và Cung Thành Lương Điền đã rõ hành tung chưa?” Đường Tử Trần hỏi cô gái bên cạnh.
“Đã tìm hiểu rõ, hai người hằng ngày đều đến Đạo Quán nói chuyện, sau khi ăn tối thì đi dạo hai giờ, thường lưu lại rất lâu trong những khu phố sầm uất.” Cô gái trả lời cẩn thận.
“Luyện công không tranh thủ, đến già lại mất mặt…” Đường Tử Trần cười cười: “Hai người đều là cao thủ, cô hãy bố trí thế này…”