Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 132: Hỏi Bí Mật Của Trần Tỉ

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chọn tập

Muốn đả kích một người, cách tốt nhất không phải kích vào cơ thể mà là đánh vào lòng tin và tín niệm của người đó khiến hắn ta mất đi hy vọng sống, biến thành cái xác không hồn, cuối cùng là sống không bằng chết.

Đả nhân tiên đả đản, đánh sập ý chí kẻ thù mới là phương pháp toàn vẹn nhất.

Nữ mật vụ Lisa chắc chắn đã được huấn luyện bài bản nên dù dùng hình, bức cung hay ngược đãi cũng đều vô dụng. Ở một số nước, những nữ điệp viên khi bị bắt thường phải chịu số phận rất thê thảm, còn Trung Quốc có chính sách nhân đạo, có kỷ luật tổ chức riêng, mật vụ Lisa không phải chịu bất kỳ ngược đãi nào, chỉ là hạn chế tự do thân thể, ngoài ra thức ăn đồ uống đều được đáp ứng đầy đủ.

Bởi vậy nên trong lòng cô ta vẫn le lói hy vọng, có thể lợi dụng cơ hội trốn thoát. Đề nghị của Vương Siêu chính là cơ hội cô ta đang chờ đợi. Trong con mắt Lisa, Vương Siêu tuy mạnh mẽ siêu phàm nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một tên dại gái, chỉ cần khích tướng mấy câu đã chấp nhận một canh bạc mà hắn tuyệt đối không thể giành phần thắng.

“Có súng trong tay, cơ hội của ta sẽ lớn hơn nhiều. Trên thế giới này, cái mạnh nhất không phải súng hay tay chân, mà chính là cái đầu!” Nghĩ như vậy, nhưng Lisa không hề vì kế khích tướng thành công mà cao hứng, trái lại còn càng cảm thấy tức giận và căm phẫn.

“Dù cô ta có súng, tôi muốn đập chết cô ta cũng chỉ như đập chết một con muỗi!”

“Có tôi ở đây, cô ta có súng cũng đừng hòng tự sát!”

Hai câu nói của Vương Siêu chẳng khác gì tuyên bố: “Trước mặt tôi, cô muốn chết muốn sống đều do tôi quyết định, tôi chính là Chúa trời của cô!” Trước ngữ khí như vậy của “Chúa trời”, cho dù Lisa được huấn luyện kỹ càng thế nào cũng phải hận đến nổ mắt.

“Tôi đi lấy súng?” Lâm Nhã Nam nhìn Vương Siêu dò hỏi, khi chắc chắn là hắn không nói chơi mới bước ra, lát sau cầm vào một khẩu súng ngắn nòng nhỏ.

“Trong súng có sáu viên đạn!” Cô thông báo rồi đưa súng cho Vương Siêu.

“Cô ra ngoài đi!” Vương Siêu nhận súng, giơ lên ngắm thử vào bốn bức tường xung quanh, đoạn hất nhẹ đầu với Lâm Nhã Nam.

Lâm Nhã Nam nghĩ ngợi, lát sau mới gật đầu quay ra, không quên khóa kín cửa.

Vương Siêu đang chơi một canh bạc với nữ mật vụ Lisa. Hiển nhiên Lâm Nhã Nam tin hắn sẽ thắng, nhưng nếu ở lại trong phòng hay trong tầm đạn của khẩu súng, chắc chắn cô sẽ gây ra phiền phức không ít. Tuy rất muốn xem Vương Siêu đối phó với nữ mật vụ kia thế nào, còn muốn nghe cô ta sau đó sẽ nói những gì, nhưng Lâm Nhã Nam vẫn không thể ở lại.

Dẫu sao cô cũng đã được huấn luyện bài bản, biết rõ đâu là giới hạn trong công việc.

Vương Siêu nhìn Lâm Nhã Nam đi ra, đoạn nhắm mắt lại, hai tai khẽ động đậy. Đến lúc chắc chắn không có ai theo dõi mới mở mắt ra, hít một hơi thật dài.

Khu này vốn là phòng giam nội bộ của quân đội, dùng để giam giữ nhưng binh sĩ phạm kỷ luật nghiêm trọng, ba mặt là tường bê tông thô ráp, chỉ quét một lớp vôi dày. Khi đóng cửa, phòng giam hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, tiếng động nhỏ nhất cũng không thể lọt ra được.

“Cô nghe rồi đó, súng có sáu viên đạn. Cô chỉ có sáu cơ hội, không lợi dụng được cũng đừng trách tôi không nương tay!” Vương Siêu giơ ngang khẩu súng về phía Lisa.

Lisa đứng dậy khỏi ghế, lạnh lùng bước tới: “Mở còng tay tôi mới cầm súng được!”

Vương Siêu nhếch mép cười, tay trái đưa tới, nhanh như cắt miết vào sợi dây xích. “Cách cách…” sợi dây đứt lìa. Lisa thản nhiên cầm súng, thành thạo quay mấy vòng như cao bồi Viễn Tây, xem ra đó là thói quen của cô ta.

Có súng trong tay, Lisa vẫn không bắn mà nở một nụ cười ranh mãnh: “Tôi còn có một điều kiện, nếu tôi bắn trúng anh thì anh có thể thả tôi ra không?”

Vương Siêu lại không cười: “Thả cô ra hả? Tôi vẫn chưa có quyền lớn đến vậy! Bây giờ tôi chỉ cho cô cơ hội, nếu cô còn đòi điều kiện nào khác, cơ hội này cũng không còn đâu!”

“Oàng……………..” Hắn chưa dứt lời, Lisa đã bóp cò.

Một tiếng “Oàng” rất lớn vang lên. Âm thanh chấn động đến nỗi Lâm Nhã Nam đứng ngoài cũng nghe thấy.

Thì ra, câu hỏi của Lisa chỉ là cố ý để Vương Siêu lên tiếng, rồi lợi dụng lúc câu chuyện chưa chấm dứt để nổ súng. Chiêu này khi huấn luyện cô ta đã được tập kỹ càng.

Kỹ thuật bắn súng bách phát bách trúng, khoảng cách chưa đầy ba mét, thới gian ra tay chưa đầy 0.2 giây, dường như đến một cơ hội chớp mắt cũng không có!

Nhưng âm thanh lớn đó lại không phải tiếng súng, mà là tiếng người va vào tường, là tiếng cơ thể và bức tường chạm nhau mà phát ra.

Nguyên lai, ngón tay Lisa còn chưa kịp ấn vào lẫy cò, người cô ta đã trúng “Thiết Thân Chưởng” của Vương Siêu, lao rầm vào bức tường phía sau.

Cạch! Khẩu súng bị bắn ra, rơi xuống đất. Vương Siêu nhặt súng lên, lạnh lùng nhìn đối phương đang gắng gượng đứng dậy, đoạn quăng khẩu súng lên mặt bàn: “Đứng dậy, nghỉ một lát rồi bắn tiếp!” xem tại TruyenFull.vn

“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy được?” Lisa đầu tóc rối bời, mắt long lên gần giống như nữ quỷ hút máu, có điều cô ta lấy lại sức rất nhanh, chỉ vài bước đã nhao đến bên bàn, với tay chộp lấy khẩu súng.

Tay phải cầm súng, tay trái hất mạnh… Chiếc bàn lao thẳng về phía Vương Siêu, cùng lúc đó Lisa lăn mình xuống đất, bóp cò.

Lấy súng, đẩy bàn, lăn đất, nhấc súng, nhả đạn. Năm động tác chỉ trong chớp mắt, còn nhanh hơn lúc nãy rất nhiều.

Lại một tiếng “Oàng” kinh động nữa vang lên. Nhưng… lần này vẫn không phải tiếng súng!

Trong khoảnh khắc chuẩn bị bóp cò, Lisa chỉ cảm thấy cả người đột nhiên giật thót như chạm vào dây điện, ngón tay cứng đơ, dường như hệ thần kinh đã tê liệt hoàn toàn. Liền sau đó lưng áo cô ta bị nhấc lên, cả người lại trượt đi đâm sầm vào chân tường, phát ra một âm thanh lớn.

Khẩu súng đầy đạn lại rơi xuống đất, lại được Vương Siêu lượm lên.

Một chưởng vừa rồi của hắn trúng ngay sau lưng Lisa. Lần này hắn dùng cương viên lực, trúng một điểm chấn lực sẽ lan tỏa ra toàn thân, khiền cả người Lisa như bị điện chích, đầu ngón tay không thể bóp được cò súng.

Bắt, nắm, quăng, ba động tác, nhanh gấp đôi Lisa!

“Thử lại lần nữa!” Không còn bàn, Vương Siêu vứt ngay súng xuống đất, hất hàm ra lệnh. Thực ra cả hai lần hắn đều đã nương tay, không hề làm tổn thương đến gân cốt đối phương.

Lisa từ từ đứng dậy, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng vô cảm, cả hơi thở cũng không hề gấp gáp, im lặng nhặt khẩu súng lên nhưng không manh động, chỉ lùi vào một góc.

Đột nhiên cô ta quay nòng súng, chĩa thẳng vào đầu mình.

Rầm! Âm thanh thứ ba vang lên…

Nháy mắt Vương Siêu đã mất dạng. Lisa thậm chí không nhìn thấy gì, chỉ biết khi cánh tay đang cầm súng thoắt tê đi thì súng đã nằm trong tay Vương Siêu…

Nguyên lai, ảnh của vật thể phải lưu lại ở võng mạc khoảng ba phần mười giây rồi mới được phản chiếu lên đại não. Tốc độ lao tới của Vương Siêu đã vượt qua giới hạn đó, thị giác Lisa không theo kịp cũng không có gì lạ.

“Tôi đã nói rồi, tôi ở trước mặt cô thì cũng chính là Chúa trời của cô. Sống không do cô, chết cũng không do cô, cô không có bất kỳ cơ hội nào, hiểu chứ?”

Lần thứ hai Vương Siêu quẳng khẩu súng xuống đất, dáng vẻ chẳng khác gì người ta vứt đồ ăn cho một con thú nuôi.

Khoảnh khắc ấy là một sự sỉ nhục nặng nề, nhưng Lisa không còn thấy căm phẫn. Đơn giản vì cô ta đã biết mình là vô phương phản kháng.

“Tôi không thử nữa!” Cô ta lên tiếng, cũng không thèm nhìn đến khẩu súng: “Anh muốn biết chuyện gì, hỏi đi!”

“Tốt!” Vương Siêu thoáng nhíu mày, không ngờ nữ mật vụ này lại khuất phục nhanh đến vậy: “Cô là người của tổ chức tình báo nào của Mỹ?”

“Cục tình báo trung ương, phân cục Đông Nam Á!” Lisa trả lời nhanh.

“Một câu nữa, thân phận của tôi cô đã biết được bao nhiêu?” Vương Siêu cũng hạ giọng hỏi nhanh, mắt chằm chằm nhìn vào Lisa.

“Thân phận của anh trong Tổ chức EU chúng tôi đều đã biết, chỉ không ngờ anh lại là nhị trùng, làm việc cho cả Chính phủ Đại Lục!”

“Thân phận của tôi trong Liên minh Châu Âu, các cô đã biết được bao nhiêu? Còn nữa, tại sao các cô lại biết quan hệ giữa tôi và Đường…” Vương Siêu hỏi dồn.

Hắn ra lời rất có tính toán, hoàn toàn dựa vào những tin tình báo mình có được, thực thực hư hư. Sau chứ Đường là vài âm thanh mơ hồ, người nghe hiểu thế nào cũng được.

“Năm năm trước chúng tôi đã theo dõi người phía sau anh. Lúc đó chúng tôi đang hậu thuẫn cuộc chiến tranh đảo chính của hơn ba mươi bộ lạc Châu Phi, muốn lợi dụng tập đoàn lính đánh thuê của cô ta, đột nhiên cô ta rời Châu Phi đến Đại lục…”

“Chuyện của cô ta, các cô đã biết được bao nhiêu?” Vương Siêu búng đầu ngón tay, ánh mắt lóe sáng, như một con hổ chực vồ mồi. Dường như Lisa chỉ cần nói chậm một chút là sẽ bị hắn giết ngay lập tức.

“Chúng tôi biết cô ta là Huấn luyện viên trưởng của năm tập đoàn lính đánh thuê lớn của EU tại lục địa Phi Châu, đồng thời là nhân vật đầu não một tổ chức bí mật người Hoa tại hai mươi quốc gia Châu Âu, thân phận rất phức tạp. Tôi chỉ biết có vậy, nhưng chúng tôi không ngờ các người còn có thân phận thứ ba, quan hệ với Chính phủ Đại lục. Xem ra Tổ chức của chúng tôi vẫn còn quá sơ suất…”

“Trần tỷ quả thực có nhiều thân phận như vậy? Nhưng hình như với Tổ chức lại chẳng có liên quan gì? Có điều nghe khẩu khí Lâm Nhã Nam, có lẽ bên trên đã biết được quan hệ của mình với Trần tỷ, sau này phải tính thế nào?” Vương Siêu nghĩ nhanh.

Cuộc tay không đọ súng này hóa ra là kế hoạch ngầm của Vương Siêu để hắn có thể mượn cớ đẩy Lâm Nhã Nam ra ngoài, sau đó tra hỏi riêng Lisa về Đường Tử Trần.

Chọn tập
Bình luận
× sticky