Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 228: Đối quyết

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chọn tập

Thì ra trước đó, Vương Siêu luôn nghĩ rằng lực chiến đấu của quân đội trong tay Đường Tử Trần tuy mạnh, nhưng cũng hạn chế về súng đạn, chỉ am hiểu đánh du kích và đánh thuê thôi.

Trong ấn tượng của Vương Siêu, thế lực ngầm khổng lồ của Đường Tử Trần chỉ đơn giản họat động trong lĩnh vực mua bán thuốc phiện, ám sát, khống chế các thương vụ mậu dịch, mặc dù kiêu ngạo không ai bì được, nhưng một khi đụng đến chính phủ một nước thì nếu chính phủ nước đó hạ quyết tâm tiêu diệt, cả tổ chức cũng chỉ có thể lẩn trốn mà thôi, cùng quân đội cảnh sát chơi trốn tìm.

Bất luận thế lực ngầm có khổng lồ thế nào đi nữa thì nó cũng không thể nào lộ diện ra được.

Nhưng bây giờ tên Norman người Canada này đang phân tích hình ảnh vệ tinh truyền tới, đã phá vỡ những ý nghĩ trước đó của Vương Siêu.

Đồng thời Vương Siêu cũng hiểu ra được tại sao Ngô Văn Huy lại coi trọng Đường Tử Trần như thế.

Hình ảnh vệ tinh truyền tới, sau khi đựơc phóng đại và xử lý thì nhất cử nhất động của quân đội chính phủ Indonesia tại Sishui đều rõ ràng mồn một. Hình ảnh rõ ràng như vậy thì chỉ có vệ tinh gián điệp quân sự tiên tiến và hiện đại nhất mới có thể chụp được thôi.

Vương Siêu cũng đã ở trong quân đội một đoạn thời gian, cùng bọn Lưu Thanh tán dóc thì cũng biết đựơc không ít kiến thức quân sự, coi như là kỹ thuật vệ tinh của quốc nội có tiên tiến nhưng so với Châu Âu và Mỹ thì vẫn còn một khoảng cách rất lớn.

Nghe nói vệ tinh gián điệp của Mỹ có thể quay chụp được cả bảng số của xe hơi đang chạy trên đường, thậm chí có thể từ vũ trụ chụp được luôn cả một hộp diêm quẹt nhỏ xíu.

Quốc nội không có kỹ thuật vệ tinh như vậy thì nói chi đến Indonesia.

Vệ tinh của Indonesia chỉ là vệ tinh thông tin mà thôi, đó là do Nga giúp chế tạo, chỉ có chức năng thông tin, không có chức năng gián điệp, càng đừng nói là chụp phóng đại và phân tích.

Những quốc gia lớn đó không có khả năng đem kỹ thuật tiên tiến và hiện đại truyền cho một nước nhỏ như vậy.

Trong Liên minh Châu Âu, Đường Tử Trần đã bí mật sắp đặt gián điệp cùng người của mình nên có thể tùy thời tùy lúc có được ảnh chụp rõ ràng của vệ tinh gián điệp truyền đến.

Chỉ điểm này thôi, Ngô Văn Huy mà biết được thì sẽ điên cuồng lên.

Suy nghĩ một chút, nếu việc quân đội ngươi điều động, sự phân bổ và tổ chức phòng ngự, hậu cần, kho hàng…, tất cả các bí mật đều có thể bị đối phương biết rõ, thậm chí ngay cả người lãnh đạo đi toilet cũng biết rõ ràng, và ngươi lại không biết gì về đối phương hết thì ưu thế về tay ai khỏi nói cũng rõ.

Người mù mà đòi đánh người sáng mắt.

“Cái tên Norman này thật sự là một nhân tài, có thể phân tích, xử lý được nhiều số liệu đến thế, như vậy thì phần thắng trong chiến tranh tất nhiên rất cao. Nếu người như vậy bị ám sát thì chúng ta chẳng khác nào mất đi cặp mắt, người như vậy so với nhân tài võ thuật còn trọng yếu hơn gấp nhiều lần”.

Đến bây giờ Vương Siêu rốt cục cũng hiểu rõ tại sao quốc nội lại xem trọng nhân tài khoa học kỹ thuật như thế, mà bỏ qua nhân tài võ thuật, ngay cả cao thủ như hắn cũng nói bỏ liền bỏ.

Đây là trào lưu chuyển biển theo thời gian, thật không thể kháng cự.

Thời đại của vũ khí lạnh, văn minh Phương Đông đang tiến vào cuộc vật lộn chưa từng có. Quyền thuật với sức công kích của cơ thể đã đứng vững mấy ngàn năm, tuy nhiên khi nền văn minh khoa học kỹ thuật của Phương Tây ra đời thì nền văn minh Phương Đông lập tức trở nên lạc hậu.

Thời đại khoa học kỹ thuật với vũ khí nóng ra đời đã gần như vật chết vũ khí lạnh, thật giống như người ngoài hành tinh và người địa cầu kém nhau một vạn tám ngàn dặm.

“Ngay cả thần tiên chân chính có thể chú khí thành kiếm, trảm người ngoài ngàn dặm thì cũng thua tên lửa hiện đại. Máy bay có thể lên trời, tàu ngầm có thể xuống biển, thậm chí còn có thể bay đến mặt trăng và sao Hỏa. Những việc này so với thần tiên có khác gì đâu, thậm chí còn hơn.” Vương Siêu lắc đầu, đem suy nghĩ miên man bỏ đi, tiếp đó ngưng thần tĩnh khí, thần thái an tường.

Đối với việc sắp sửa phải tham gia chiến tranh, hắn không có một chút kinh nghiệm nào nên cũng không thể nói gì. Điều duy nhất có thể làm là xem Đừơng Tử Trần sắp xếp hắn như thế nào, trong lòng hắn cũng có chút chờ mong.

“Tại Sishui có hơn một ngàn người đựơc võ trang đang chờ lệnh, chẳng lẽ tỷ là người cầm quyền chỉ huy sao?” Trong lúc Đường Tử Trần đang xem ảnh chụp thì Vương Siêu đột nhiên hỏi một câu.

Đường Tử Trần dường như còn có chút oán khí với người đã hôn nàng nên dùng ánh mắt dữ dằn nhìn Vương Siêu một chút: “Đệ giết chết tư lệnh quân đội ở Sishui, còn cắt luôn cả đầu của hai cha con họ khiến cho quân đội cả Indonesia bị chấn động lớn. Huống hồ ngày đó hai cha con họ Hoàng cũng ở đó và bị đệ đánh hôn mê, điều đó càng làm cho bọn họ sợ hãi sẽ rước lấy tai họa nên lần này tỷ thân chinh đến buổi tiệc là cùng với họ bàn bạc, tiếp đó đã lấy được quyền chỉ huy trở về”.

“Quân đội của đám người Hoa sao? Bọn chúng vừa động thì sẽ bị quân chính phủ tiêu diệt chớp nhoáng, chỉ huy đám người đó có được ích lợi gì? Điều đám người đó có thể làm là buôn lậu, bắt cóc đe dọa và ám sát thôi, muốn bọn chúng tham gia chiến tranh chống lại quân chính phủ, nghe thôi đã muốn xỉu rồi” Tạ Lỵ nói với giọng khinh thường.

“Lần này quân đội Indonesia đến tiêu diệt chúng ta chỉ là bề ngoài thôi. Lần này quân đội điều động ước chừng khoảng ba nghìn người, ngoài ra còn có hai phi cơ chiến đấu nhằm khống chế không trung, điểm này là điểm trọng yếu, khác với những lần trứơc nên cần phải đặc biệt chú ý” Norman chỉ vào ảnh trên màn hình, ở đó là một căn phòng lớn bí ẩn nói, “Mặt đất có hai vệt dài, rõ ràng là do phi cơ chiến đấu khởi động tạo thành. Phi cơ đựơc giấu tại đây”.

“Zha Pi, anh của Souby là tư lệnh không quân, gia tộc Suha là gia tộc đại quân phiệt trong giới quân đội của Indonesia, lần này xem ra bọn chúng đã hạ quyết tâm tiêu diệt chúng ta. Suha Erni cũng là cấp dưới và là phụ tá đắc lực bị chém đầu thì tên Souby làm sao mà chịu nổi. Được rồi, lần này chúng ta sẽ phản công, đánh cho gia tộc bọn chúng không gượng dậy nổi nữa! Sau trận này chúng ta có thể đứng vững, để xem có tên quân phiệt nào dám động đến chúng ta nữa không”.

Đường Tử Trần lấy tay đánh một chưởng lên mặt bàn, nói ra nguyên nhân.

Quân đội Indonesia cũng không phải là một khối thép đoàn kết mà là do các gia tộc quân phiệt lớn nhỏ hợp thành một hệ thống liên hợp quân sự, đây giống như Cộng hòa Trung Quốc vào ba mươi năm trước, vì vậy tại Indonesia này đã nhiều lần phát động quân sự chính biến. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Ngày thứ hai, trời vẫn chưa sáng.

Hơn mười chiếc xe tải nặng màu xanh có bao phủ vải dầu đang chạy nhanh như bay trên một con đường gập ghềnh.

Mấy chiếc xe tải nặng này cũng không có gì lạ cả, cũng giống như những chiếc xe vận chuyển hàng hóa khác, nhưng nếu như là chuyên gia am hiểu xe thì sẽ nhìn ra mấy chiếc xe tải nặng này có tính năng rất tốt, chạy trên đường gập ghềnh cũng giống như chạy trên đường bằng phẳng, không hề nảy xóc chút nào, hơn nữa tốc độ so với xe bình thường nhanh hơn rất nhiều.

“Đường giao thông của Indonesia thật quá tệ, trừ các con đường bê tông trong thành phố thì đều là đường đất cả, ngay cả đường trải nhựa cũng rất ít. Thành phố thì hiện đại hóa nhưng ngoại thành thì thật giống như quốc nội vào những năm năm mươi, chênh lệch quá lớn”.

Trong một chiếc xe, Đàm Văn Đông ngồi đó, đầu đội mũ sắt màu xanh, trong tay cầm một cây súng do công ty rất nổi tiếng Hechler của Đức chế tạo, ngoài ra còn có súng trường G36 do công ty Koch chế tạo, lưng đeo ba lô chứa đạn, còn ở bắp đùi thì có đeo dao răng cưa của quân đội.

Hắn mặc áo chống đạn bên trong, bên ngoài là bộ quân phục bình thường, chân mang giày chuyên dụng leo núi, ngoài ra ở cũng có đồ phòng hộ ở những chỗ khác đồ bảo hộ đầu gối, cùi chỏ… nhìn vào có thể thấy đây là trang bị quân sự cao cấp.

Chẳng những hắn, trong xe còn có Vương Siêu, Hoắc Linh Nhi. Tạ Lỵ, toàn thân họ đều được trang bị.

Tòan bộ trang bị cho một người có giá hơn ba trăm ngàn nhân dân tệ.

Đàm Văn Đông mặc dù có dã tâm bừng bừng, tuổi còn trẻ đã là một trong những lãnh đạo trong tổ chức xã hội đen, cũng từng kinh qua chém giết nhưng cũng chỉ giới hạn trong đao kiếm, nhiều nhất là ở trong hoàn cảnh mười mấy người dùng súng bắn nhau thôi. Đối với mấy cái trang bị của quân nhân này thật không thích ứng được.

“Sư phụ vẫn là sư phụ! Tại nước ngoài mà cũng có thế lực khổng lồ đến thế, đừng nói là mấy cái tổ chức ngầm ở quốc nội, ngay cả quân chính phủ đôi khi cũng không được tinh nhuệ như vậy, hơn nữa trường học cũng là võ quán, có nguồn tiếp ứng, tùy thời có thể bổ sung nguồn lực!”

Đàm Văn Đông trong lòng thầm than thở, cảm giác được mở rộng tầm mắt.

Hắn phát hiện, cái tổ chức xã hội đen của hắn so với thế lực này quả là một trời một vực, như trẻ con so với người lớn vậy.

“Các vùng ngọai thành của quốc nội cũng mới đựơc kiến thiết lại gần hai năm nay thôi, và do đó ở nông thôn mới có đường bê tông. Còn kinh tế của Indonesia cũng chưa phát triển thì lấy gì mà kiến thiết, như vậy cũng là tốt lắm rồi”.

Vương Siêu thuận miệng nói một câu.

Đàm Văn Đông là đồ đệ của Vương Siêu, Vương Siêu vì muốn tôi luyện hắn nên đã cố ý cho hắn tham gia cuộc hành động lần này, thậm chí ngay cả Hoắc Linh Nhi, Vương Siêu cũng không buông tha.

Mặc dù gia thế của Hoắc Linh Nhi rất lớn, nhưng lúc tại quốc nội đi theo Vương Siêu, cho dù luận võ hay làm gì khác đều gọi điện thoại báo về nhà, làm cho Vương Siêu trở nên cẩn thận khi quyết định chuyện của Hoắc Linh Nhi.

Nhưng là bây giờ Vương Siêu đã thoát khỏi sự trói buộc của quốc nội, mọi sự việc đều do chính bản thân làm chủ, vì vậy hắn tự quyết định cho Hoắc Linh Nhi tham gia vào cuộc hành động lần này để tôi luyện, coi như là một người bình thường đi nữa thì khi kinh qua máu tanh và giết chóc, trong mưa bom bão đạn có thể sống sót thì hắn sẽ trở thành một người khác hoàn toàn.

Càng huống chi, Hoắc Linh Nhi chính bản thân cũng muốn tôi luyện thêm. Chỉ cần Hoắc Linh Nhi cố gắng tu luyện thì đối với việc tranh đoạt quyền thừa kế gia tộc sau này sẽ rất có lợi, đây sẽ là yếu tố quan trọng giúp nàng.

Nếu bây giờ vẫn như vậy, thì đối với quyền kế thừa khẳng định là không có một chút hy vọng.

“Tạ Lỵ, lần này chúng ta vội vã tới Sishui, là tấn công địch hay còn tình huống khác?” Vương Siêu quay đầu, hỏi Tạ Lỵ.

Tạ Lỵ nói:”Lần này quân chính phủ nhằm vào căn cứ huấn luyện bí mật của chúng ta tại Sishui tiến hành bao vây tiêu diệt, gia tộc quân phiệt Suha cũng coi như là một trong những thế lực trọng yếu. Thật ra chúng ta liên hợp với những người Hoa có thế lực và giàu có, mở trường học và võ quán khắp nơi với mục đích dạy tiếng Trung cho người Hoa tại đây, bên cạnh đó cũng dạy võ thuật để cường kiện tinh thần và khí lực, tiếp đó tuyển chọn ra những ngừơi ưu tú, âm thầm huấn luyện thành quân đội nên đã gây chú ý cho chính phủ Indonesia. Chỉ là các gia tộc ai cũng đều có quân đội riêng và không chịu tiêu hao lực lựơng để chiến đấu cùng chúng vì lỡ như tiêu hao một lực lượng lớn thì rất có thể sẽ suy sụp quyền lực, không gượng nổi. Lần này anh giết người có địa vị cao trong gia tộc Suha nên bọn họ mới bất đắc dĩ tham gia thôi”.

“Nói như vậy, nếu như lần này chúng ta đánh thắng, gia tộc Suha sẽ suy sụp. Quyền lợi cũng sẽ bị các gia tộc khác phân chia, đúng không?” Vương Siêu đạo.

“Không sai, dân bản xứ Indonesia đối với chuyện quốc gia rất thờ ơ, nhưng ngược lại đối với chủng tộc, gia tộc, tôn giáo đều rất sùng bái. Cho dù quốc có vong, chỉ cần gia không vong là được. Lịch sử không phải đã chứng minh sao, các chủng tộc giết hại lẫn nhau, quân sự chánh biến cũng là do có quan niệm như thế, nếu tất cả bọn chúng đoàn kết thành một khối thì với lực lượng bây giờ đã diệt chúng ta lâu rồi” Tạ Lỵ nói.

Cùng lúc đó, trong một căn cứ quân sự bí mật ở Sishui, một người nuớc da toàn thân đen sì, vóc dáng cao lớn, mặc quân phục tướng quân màu xám đất, đi tới đi lui trước bàn làm việc.

Trước bàn làm việc có một người tuổi trẻ đang ngồi, thần thái rất bình thản, cũng là dân bản xứ Indonesia.

“Tiểu Xuyên, lần này ta phái ngươi chỉ huy một nhóm quân tinh nhuệ, chờ lúc chúng ta bắt đâu diễn tập, ngươi hãy bí mật tiến vào trong núi, tiếp đó tìm cho ra nhân vật chỉ huy của đám người Hoa, tìm được giết ngay, mang đầu về đây. Ngươi mấy năm nay đến Nhật Bản học nhiều công phu của các lưu phái và kỹ thuật ám sát, ta rất tin tưởng ngươi. Nhưng lần này người ngươi phải giết chính là thủ lĩnh của một tổ chức khủng bố rất lớn, hơn nữa người này cũng là cao thủ, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận!”

Người tuổi trẻ gọi là Tiểu Xuyên này, mặc dù lấy tên Nhật nhưng cũng là người Indonesia, thản nhiên mỉm cười, tiếp đó thân thể đột nhiên chuyển động rồi sau đó trở lại tại chỗ ngồi xuống, trên tay đã có một thanh quân đao Thụy Sĩ sắc bén.

“Đao của ta!” Vị tướng quân đưa tay sờ sờ bên hông, đồ đã mất, vỏ đao bằng da trâu rất bền và dai cũng đã bị chặt đứt lúc nào không hay.

Hắn nhìn người tuổi trẻ đang dùng tay sờ sờ lưỡi đao, tiếp đó nhẹ nhàng búng ngón tay một vào thân đao, phát ra một tiếng “keng”, lưỡi đao đã bị gãy làm hai đoạn, văng ra cắm vào bàn làm việc.

Một chủng tộc có trí tuệ dù có lạc hậu cỡ nào thì cũng luôn có những nhân vật kiệt xuất xuất hiện, và người tuổi trẻ này là một trong số đó.

“Khi ta ra tay thì không có cao thủ gì có thể sống sót” Tiểu Xuyên dùng tiếng Indonesia nói với vị tướng quân, ánh mắt hắn đầy ngập sát khí, mặt cũng hiện ra vẻ khát máu, giống như yêu ma, “Pi Cha tướng quân, lần này ông mời tôi tới đây, tôi cũng giúp ông dẫn thêm hai cao thủ tới nữa. Đám người Hoa chết tiệt, dám cướp đoạt địa bàn của chúng ta, thật không biết sống chết là gì”.

“Được, bây giờ bắt đầu hành động, ta ở bên này một mặt điều động quân đội, một mặt chờ tin tốt của ngươi!” Tròng mắt của vị tướng quân Indonesia chuyển động, mặt hiện lên vẻ độc ác khiến người ta nhìn vào mà ớn lạnh.

Chọn tập
Bình luận