Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 385: Vương Siêu đã luyện đến cảnh giới phá không phi thăng? (1)

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chọn tập

“Độ tuổi luyện quyền pháp tất nhất bắt đầu từ mười sáu tuổi, nhưng mười tám tuổi, hai mươi tuổi, thậm chí hai mươi lăm, hai mươi tám cũng không sao, không nhất định phải lựa chọn tuổi trẻ. Chỉ cần có tâm, quyền ý có lớn, trang bị tinh thần, thì việc thành tài ở độ tuổi muộn màng cũng không phải là việc khó khăn gì. Thủ pháp khí công của ta, cũng không cần phải là độ tuổi sinh lý, bất quá trẻ tuổi đương nhiên là cái tốt”.

Thủ lĩnh GOD nghe thấy đề nghị của Nghiêm Nguyên Nghi, không phản đối, cũng không tán thành, chỉ là thản nhiên đứng dậy, “Bất quá bây giờ chỉ cần người trẻ tuổi đều ở trường học, ta cũng sang nước Mỹ điều hành trường học, đối với vài tính huống của trường học cũng vô cùng quen thuộc, dù sao ta có thời gian nhàn hạ, tùy tiện đi thăm thú một chút cũng tốt.”

“Có cần ta làm chủ nhà cùng ngươi du lãm qua toàn thành phố Bắc Kinh một lần”.

Nghiêm Nguyên Nghi rất vui vẻ làm hướng dẫn viên du lịch, người như thủ lĩnh GOD, nàng vẫn ocn nguyện ý tiếp xúc.

Đồng thời, trong nháy mắt lúc thủ lĩnh GOD bỏ đấu lạp xuống, Nghiêm Nguyên Nghi cũng đã thấy rõ ràng mặt mũi của vị cao thủ trong truyền thuyết này.

Một khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi, trán cao, đôi con mắt sáng ngời, liếc mắt nhìn qua giống như thanh niên không có gì khác biệt, tựa hồ cỡ hai mươi ba mươi tuổi, chỉ là dưới cằm nhẵn nhụi, không có lấy một chòm râu, hay một mẩu râu nào.

Mặt mũi như vậy, vốn là cũng không có cái gì đặc biệt cả, nhưng mà được thêm hai hàng lông mày thật dài cong cong nơi khóe mắt, đã lộ ra một vẻ phi thường cao cổ (rất xưa), thanh kì (sáng trong kì lạ).

Không hiểu tại làm sao, khi Nghiêm Nguyên Nghi nhìn thấy hàng lông mi thật cong và dài nơi khóe mắt của y, lại nhớ tới đại lão Trường Mi Lão Tổ lợi hại nhất trong “Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện”.

Trẻ tuổi, không có lông, nhưng hàng lông mày nhỏ dài, tướng mạo đặc trưng như vậy, chính là diện mạo chân thực của thủ lĩnh GOD.

Đều là hạng tuyệt thế đỉnh cao tung hoành vô địch, Vương Siêu thì là kẻ rất bình thường, chỉ là thiếu niên có hàm răng nhỏ nhắn, mà thủ lĩnh GOD lại là một thanh niên trường mi (lông mày dài) vô mao (không lông).

“Nếu như y cùng Vương Siêu đứng chung một chỗ, sợ rằng trên thế giới này chẳng có ai có thể nhìn ra được thân phận của bọn họ, một kẻ là lãnh tụ Đường Môn, một người là thủ lĩnh tập đoàn ám sát thần bí đáng sợ nhất trong vài thập niên, thật sự là không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài”.

Trong lòng Nghiêm Nguyên Nghi cảm khái.

Cảm nhận về một tuyệt đỉnh cao thủ của người bình thường đều là loại đầu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt. Nhưng mà trên thực tế, tuyệt đỉnh cao thủ đều có thuật trú nhan, huyết dịch thuần khiết, da thịt, da tuyệt đối sẽ không thoái hóa, cho dù tuổi có hơn tám mươi, cũng bất quá chỉ là trung niên cỡ bốn mươi.

Nghiêm Nguyên Nghi cũng biết, con mắt của thủ lĩnh GOD mặc dù mang bộ dáng của một thanh niên trường mi, nhưng thực ra ít nhất phải cỡ năm mươi tuổi, người giống như y, sống qua một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi tuổi không thành vấn đề, năm mươi sáu mươi tuổi cũng chính là tương đương với người bình thường hai ba mươi tuổi.

Bản thân Nghiêm Nguyên Nghi đã hơn ba mươi tuổi, nhưng mặt mũi vẫn chỉ là thiếu nữ mười bảy mười tám.

Khi quyền pháp đã tiế vào đan đạo, huyết dịch tràn đầy, sinh cơ tự nhiên sẽ trẻ tuổi cường đại, đó là đạo lý tất nhiên: “Những nam nữ trẻ tuổi đó, khí thế đều tràn đầy. Đáng tiếc a, đáng tiếc, trong số đó, liệu mấy người có thể tu luyện tiến hóa thành tiên? Kiểu như trước mấy trăm năm, con khỉ tiến hóa thành người chăng?”

Sáng sớm tại sân trường Bắc Đại, làn hơi mỏng của sương mù hãy còn chưa có tản đi. Rất nhiều nam nữ học sinh thích vận động đều dậy thật sớm. Hoặc là chạy bộ, hoặc là đánh Thái Cực Quyền. Dĩ nhiên, còn có một vài người mặc trang phục màu trắng, luyện tập động tác đá chân Taekwondo, một số ít cũng rèn luyện ép chân, tập yoga.

Hôm nay thủ lĩnh GOD không mang đấu lạp, nhập gia phải tùy tục, y mặc một bộ quần áo bình thường. Một thân Nghiêm Nguyên Nghi lại là bộ quần áo thể thao trắng như tuyết. Hai người nhìn qua, giống như học sinh dậy sớm thể dục.

Nghiêm Nguyên Nghi nghe thấy câu nói này cũng không lên tiếng, bởi vì giọng điệu thủ lĩnh GOD hoàn toàn chính là kiểu thần tiên hạ phàm cao cao tại thượng, tới điểm hóa phàm nhân thành tiên thượng thiên.

Bất quá suy nghĩ kĩ, việc thủ lĩnh làm bây giờ, đích thật là tìm kiếm, biến người thành tiên.

Kẻ tu luyện đan kình đại thành ngày xưa như Vương Trùng Dương, Lữ Đồng Tân, Trương Quả, Trương Tam Phong cũng chưa chắc cường đại được như vị “Thần” trước mắt này.

Dạo một vòng qua sân trường Bắc Đại, thủ lĩnh GOD và Nghiêm Nguyên Nghi tiếp tục đi lại, vòng vo qua mấy con phố, đi tới bên cạnh Di Hòa Viên.

Trong Di Hòa Viên, người luyện thần cũng không ít, đột nhiên, có một nữ tử ăn mặc tùy tiện, tóc được kết thành nhiều bím nhỏ tầm mắt nhìn vào Nghiêm Nguyên Nghi và thủ lĩnh GOD.

Nữ tử này ngay lúc bên hồ, hai chân đã tùy ý đứng lên, một tay ôm trước ngực, tay còn lại vươn ra hau đầu ngón tay, hướng về phía mặt hồ vẽ một bức tranh, tựa như dang lăng không viết chữ, tựa như đang chỉ trỏ.

“Võ Đang Kiếm Pháp? Thủ quyết Cửu Cung Kiếm?” Thủ lĩnh GOD nhìn thoáng qua, cũng biết nữ tử này đang dùng đầu ngón tay lăng không viết ảo là để làm cái gì.

Đó là một loại trang công trong Võ Đang Kiếm Pháp, dấu hiệu đặc trưng tồn tại trong suy đầu, lấy tay chỉ nhanh như chớp xuất ra bức tranh, lấy ý niệm chớp động khí huyết, cổ vũ tinh thần.

Cái đó và Đại Thủ Ấn yoga giống nhau, bất quá trong Đạo giáo lại gọi thứ này là “Kháp Quyết Họa Phù” (Bấm tay niệm thần chú vẽ bùa). Thủ pháp khí công Hỏa Lý Tài Liên của thủ lĩnh GOD cũng là loại thủ quyết này.

“Ờ, cô ta tên là Lạc Tiểu Manh truyền nhân của Võ Đang Cửu Cung Kiếm – Lâm Đình Phong, lần này sẽ tham gia Võ Đạo đại hội, là người đã đoạt giải quán quân trong vòng đấu loại.” Nghiêm Nguyên Nghi liếc mắt đã nhận ra cô bé này.

“Công phu rất thâm hậu, chỉ e quyền ý đã định hình” Thủ lĩnh GOD nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt. “Bất quá thủ quyết của Võ Đang Kiếm trái lại cùng với thủ pháp khí công Thông Bối Thảm Triền Quyền của ta lại cùng một nhánh, qua đó xem xem”.

Ngay khi thủ lĩnh GOD còn đang đi dạo tại sân trường, công viên ở Bắc Kinh, để tìm kiếm “phàm nhân” điểm hóa (làm phép) thành tiên. Lúc này Vương Siêu vẫn đang ở Paris. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Trong một căn nhà bí ẩn của vùng ngoại ô Paris, Vương Siêu đang giơ cánh tay lên, để trần đôi chân, lẳng lặng đứng yên, bàn tay dùng Tâm Ấn Thế Khai Giá Tử tùy ý lay động trên người, trong lúc đó lỗ mũi hô hấp, âm tiết biến ảo, vẫn như cũ là lục tự chân ngôn “Ông, mà, ni, bái, mễ, hồng”.

Đường Tử Trần cũng khoanh chân ngồi ở phía trước cách đó không xa Vương Siêu, mắt nhắm lại, môi mím chặt giống như thủy tinh trong suốt, chỉ là lỗ tai dựng đứng, nghe Vương Siêu hô hấp, khí huyết, cốt tủy, xương cốt, nội tạng, cơ, hô hấp toàn thân chậm rãi vận động, thanh âm nối thành một mảnh chân ngôn.

Chân ngôn của Vương Siêu cũng không phải dùng miệng nói ra, mà là toàn thân từ trong cho tới ngoài, tất cả mọi vận động vang lên thành một mảnh, tự nhiên hòa quyện vào trở thành phát ra chân ngôn.

Hắn cứ đứng lẳng lặng như vậy, hô hấp đều đều, thế nhưng toàn thân trên dưới, một mảnh chân ngôn âm tiết nối liền, tạo thành một loại âm thanh kỳ diệu,

Loại âm thanh này giống như rất nhiều hòa thượng đạo sĩ đang phạn xướng niệm kinh (niệm kinh tiếng Phạn).

Nghe một hồi, lại hình như là rất nhiều tiên nữ quây chung quanh trên dưới toàn thân Vương Siêu đang hát vang lời ca tuyệt vời.

Đường Tử Trần nhắm mặt lại, cũng nghe đến nhập thàn, trong lỗ mũi ngửi cả được mùi thơm ngát của cả phòng. Điều này đương nhiên là sau khi Vương Siêu ích cốc, đã tản ra mùi thơm ngát tự nhiên.

Vương Siêu cứ lẳng lặng đứng yên như vậy, cũng không có hoạt động gì, nhưng toàn thân phạn xướng quả thể (bao bọc quanh thân là những tiếng Phạn). Mùi thơm ngát từ hô hấp phát ra, một âm thanh, màu sắc, mùi vị, cảm xúc kỳ dị.

Trong lỗ tai Đường Tử Trần nghe, trong lỗ mũi ngửi, kiểu giống như xuất thần.

Đột nhiên, thanh âm vận động trong cơ thể Vương Siêu chợt chuyển, bộc phát ra hai âm tiết không phải là lục tự chân ngôn.

Hai âm tiết này tựa như một đao một kiếm, lúc chấn động, đem loại thanh âm hài hòa lúc đầu hễ quét là sạch, chiếm lấy sát khí đằng đằng, tựa như hàng tỉ ma quỷ từ trong Tu la địa ngục đột nhiên lao ra, đầy ý nghĩ sát lục huyết tinh (giết chóc máu tanh), nhét đầy cả không gian.

Cái đó và phần đầu hai âm tiết hoàn toàn bất đồng, thoáng cái đã làm Đường Tử Trần bừng tỉnh.

“Tiên âm trận trận, dị hương mãn thất (âm thanh của tiên liên tiếp từng hồi, mùi hương lạ lùng tràn đầy khắp phòng). Đây là một phần đan đã ghi lại cảnh tượng phá không phi thăng, tiểu đệ, nếu như ở thời xưa, đệ đã phi thăng rồi.” Đường Tử Trần cười: “Bất quá cuối cùng, hai âm tiết đó của đệ là cái gì? Đằng đằng sát khí, mang theo ý cảnh máu tanh nồng đậm, giống như đó không phải là lục tự chân ngôn”.

Chọn tập
Bình luận
× sticky